Vũ Phát's flower

Mỗi người mẹ sẽ có cách nuôi dạy và yêu thương con cái của riêng mình. Mẹ tôi cũng vậy, đó là kỉ niệm mà tôi nhớ nhất... Khi đó tôi là một cậu học sinh lớp 3 vô tư, hồn nhiên, tinh nghịch. Hôm ấy, trước giờ tan học trời bỗng đổ một cơn mưa rất to. Từ nhà, mẹ hối hả đạp xe tới trường đón tôi tan học. Thấy tôi đang đứng nép mình một góc dưới cổng, mẹ vội cởi áo mưa trùm cho tôi và bảo: - Con khoác vào đi cho khỏi ướt. Nét mặt tôi có chút băn khoăn, mẹ vội tiếp lời: - Đừng lo con ạ! Mưa sắp tạnh rồi! Mưa vẫn nặng hạt, trên con đường quen thuộc lúc này rất ít người qua lại. Tôi cảm nhận như đường về hôm nay sao xa quá. Những hạt mưa làm ướt đi mái tóc của mẹ, mẹ vẫn gò lưng đạp xe chở tôi về. Tôi thương mẹ quá nhưng không biết phải làm sao... Về đến nhà cả người mẹ ướt sũng. Mẹ vội vàng thay quần áo rồi lao ngay vào bếp nấu cơm. Tôi cũng sốt sắng phụ giúp mẹ một tay. Đến bữa, mẹ có vẻ mệt mỏi lắm, tôi lo lắng hỏi mẹ: - Mẹ ơi, mẹ có sao không ạ? Mẹ gượng cười, nhẹ nhàng trả lời: - Mẹ không sao, mẹ chỉ hơi khó chịu, ăn xong mẹ uống thuốc là khỏe ngay. Đêm ấy như có dự cảm không lành, tôi chợt tỉnh giấc và chạy qua phòng mẹ. Tôi nhẹ nhàng trèo lên giường ôm mẹ thì thấy mẹ đang sốt cao. Tôi bối rối không biết làm sao liền vội vàng gọi bố dậy xem tình hình của mẹ. Tôi tự trách bản thân là tại tôi, do tôi, vì tôi mà mẹ bị ốm. Tôi ào khóc. Nghe tiếng tôi nức nở, mẹ chợt tỉnh giấc ôm tôi vào lòng vỗ về, an ủi tôi: - Mẹ không sao, con ngoan nào, con trai là không được khóc nhè đâu. Con về phòng ngủ đi nhé mai còn đi học. Sáng ngủ dậy là mẹ khỏe ngay. Tin lời mẹ nói và mong mẹ mau khỏe, tôi chạy về phòng leo lên giường ngủ. Như một điều kì diệu sáng hôm sau tôi tự bật dậy mà không cần mẹ gọi. Xuống giường, tui chạy ngay sang mẹ. Nhưng trong phòng lúc này không có ai. Mẹ tôi đâu rồi? Tôi chạy xuống bếp thì thấy bố đang chuẩn bị bữa sáng. Tôi hỏi bố mẹ đâu rồi thì bố trả lời: - Mẹ bị ốm vài hôm phải nằm viện. Con ở nhà ngoan ngoãn phụ giúp bố thì mẹ sẽ về sớm thôi! Lần ấy, mẹ phải nằm viện mấy hôm. Vì bệnh viện ở khá xa nên tôi không đến thăm mẹ được. Hôm mẹ về, thấy nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng mẹ vui lắm. Mẹ khen tôi và tôi cũng cảm thấy vui hơn rất nhiều. Vui vì mẹ đã khỏe lại, đã về với tôi. Từ ngày hôm đó, tôi luôn tự mang cho mình một chiếc áo mưa trong cặp. Tôi không bao giờ để mẹ bị ốm vì tôi thêm một lần nào nữa. Lê Vũ Phát_Sinh viên_Đại học Gia Định