Vân Phùng's flower
Trong cuộc sống này,người thương ta cũng có, người ghét ta cũng nhiều nhưng có một người luôn yêu thương và bỏ qua tất cả lỗi lầm của ta đó chính là mẹ. Người phụ nữ luôn luôn càm ràm ,cáu gắt với ta hằng ngày lại là người hy sinh thầm lặng nhiều nhất để mang tới những điều tốt nhất cho ta. Em còn nhớ vào một ngày chủ nhật nọ em có xin mẹ cho em đi chơi với bạn xíu, em hứa gần 10h tối sẽ về. Mẹ cũng đồng ý cho đi. Nhưng vì mải lo chơi em không để ý tới điện thoại, nên không biết tới giờ phải về mẹ gọi cũng không biết luôn. Sau khi chơi xong nhìn lại đồng hồ thì đã gần 12h đêm. Em lập tức chạy nhanh về nhà với tâm thế chuẩn bị nghe mẹ la một trận. Về tới nhà cũng đã gần 12h30 khuya, thường giờ này mẹ đã đi ngủ, em rón ren đi nhẹ vô nhà thì thấy mẹ vẫn ngồi đó đợi. Khuôn mặt mẹ có vẻ rất giận nhưng mẹ không hề la. Mẹ chỉ nói giờ con cũng lớn rồi, mốt có đi đâu thì nhớ về đúng giờ, đừng như vậy nữa. Đó là lần đầu mẹ không hề la mắng, nhưng trong lòng em biết rõ là mẹ rất giận và thấy bản thân mình cũng rất có lỗi. Những điều mẹ làm không thể nào kể hết. Em không bao giờ nói những lời yêu thương , em càng không dùng lời cảm ơn cho mẹ. Em càng không phải là một cô gái nhỏ mà khiến ba mẹ tự hào. Nhưng em muốn nói với mẹ rằng: "Con chắc chắn rằng sẽ là một người tử tế và tự lo cho bản thân "