Văn Bắp Đặng's flower
Bình thường thì con chẳng bao giờ nói được những điều này, nhưng giờ con có muốn nhân dịp vườn hồng tặng mẹ để nói cho mẹ nghe những lời con ấp ủ bấy lâu nay, những gì con thật lòng muốn nói với mẹ. Cảm ơn mẹ đã cho con cuộc sống, đã là những người đầu tiên chào đón con đến với thế giới này và sẽ tiếp tục đồng hành cùng con trong những năm tháng tiếp theo của cuộc đời. Cảm ơn mẹ đã nuôi dạy con khôn lớn, trưởng thành, là nguồn kinh nghiệm cho con học tập, là sự hỗ trợ lớn cho con cả về vật chất lẫn tinh thần. Ngoài đó xã hội bon chen, áp lực, con càng hiểu hơn về nỗi khổ của mẹ ,nào lo tiền học cho em, lo em ăn uống, lo đưa đón em đi học, lo quần áo, giầy dép...mọi thứ mẹ đều lo lắng con có được như bao người , có thiếu thốn gì không ?,luôn muốn cho con những điều tốt nhất. Thế nhưng, có một thời, con nghĩ, một suy nghĩ thiếu chín chắn, rằng những việc mẹ làm là hiển nhiên như nấu cơm cho con ăn, đưa đón con, trả tiền học, cung cấp giường êm, đệm ấm, cơm ngon áo đẹp cho con, quan tâm đến con, và hàng tỉ những việc khác. Giờ đây, con đã hiểu, mẹ làm tất cả những điều này không phải vì mẹ nợ nần gì con cả, mà bởi vì tình yêu thương vô điều kiện. Con thật hạnh phúc khi được là con của mẹ. Con yêu ba mẹ nhiều lắm!