Trương Thúy Thanh's flower

Mẹ em là một người nghiêm khắc, từ nhỏ em được dạy kỉ luật, nề nếp, mọi thứ đúng theo quy củ, mẹ luôn làm mọi việc âm thầm, mẹ không nói, mẹ chỉ làm thôi, mà ngộ cái mẹ mà nói ra là mẹ làm ngược lại, đỡ đường nào cho được, gia đình em 3 anh chị em, nhưng em vẫn cảm nhận tình yêu vô bờ bến của mẹ dành cho tụi em, ánh mắt của mẹ nhìn em có phần dịu dàng, có phần kiên định như muốn con gái mẹ phải vững chãi bước đi trên con đường trên chính đôi chân của bản thân em, có lẽ lúc đó mẹ mới thấy yên tâm, mẹ ngộ lắm em mà hỏi thì luôn nói “mẹ không sao”, “mẹ ăn ngán lắm”, “con chơi đi mẹ lớn mẹ không thích chơi mấy cái này”, “ mấy cái này nhằm nhò gì mà”, “con yên tâm mẹ không có sốt”, mà đêm lại âm thầm đi lấy thuốc hạ sốt uống. Chắc tất cả chúng ta từng trải qua biết được mẹ mình làm mọi thứ âm thầm không than vãn, không nói gì hết. Từ nhỏ ba mẹ em ly hôn dọn ra khỏi căn nhà em sống 14 năm để đi với mẹ qua nhà mới, bắt đầu 1 cuộc sống mới, khởi đầu mới, kết thúc cuộc hôn nhân 20 năm, em cũng hiểu phần nào nỗi khổ thân của mẹ, mẹ vừa là người cha, vừa là người mẹ, vừa là người bạn của em, tâm sự với mẹ mà chọc mẹ cười, chọc mẹ chửi thêm nữa, nhưng có lẽ vậy mẹ sẽ thấy nhẹ nhàng hơn, đêm mẹ không trằn trọc nhiều nữa… Nhiều lúc hỏi “ mẹ có muốn đi thêm bước nữa không” sau đó mẹ lại trả lời “ chừng nào tụi con thành gia lập thất, vững bước đi rồi mẹ kiếm người tri kỷ bầu bạn già với mẹ”. Chắc có lẽ những vết thương đổ vỡ hôn nhân còn hằn sâu trong trái tim của mẹ mãi không nguôi được. Mẹ đã dành cả phần đời của mẹ dành cho con, con hy vọng mẹ cũng sẽ có người đàn ông bên cạnh an ủi mẹ, thật sự yêu thương mẹ, đối tử tế với mẹ, con biết mẹ không yên lòng không thể yên tâm về tụi con, trong mắt mẹ tụi con chỉ là những đứa nhóc loi choi còn non dại, không trưởng thành, không lớn được, nhưng tụi con cũng không yên tâm về mẹ, con mong mẹ luôn ở đây với tụi con, mãi mãi mong mẹ sẽ ở đây, đừng đi đâu hết tụi con lạc tụi con khóc nhè đó