Trung Nghĩa's flower
Mom!
Con ơi hãy ước mơ thay phần mẹ... Tôi tự hỏi với bản thân mình rằng đã bao lâu rồi mình chưa nói chuyện với mẹ quá 1 tiếng, bao lâu rồi chưa ngồi và ăn cơm cùng mẹ, cũng đã bao lâu rồi chưa có tấm ảnh nào chụp cùng với mẹ,...có lẽ cũng đã rất lâu rồi. Mẹ cũng đã quên ước mơ của mẹ là gì, từ khi có tôi mẹ lun tất bật sáng tối để lo cho công việc gia đình ổn thỏa. Đến nỗi thời gian mẹ nghỉ ngơi chỉ đến trên đầu ngón tay, cực là vậy nhưng mẹ chưa than vãn bất cứ 1 điều gì vì mẹ sợ sợ tôi phải lo lắng ròi việc học bị ảnh hưởng ...Và rồi tới ngày tôi đi thi tôi còn nhớ rất rõ lần đó người lo lắng không phải tôi mà là mẹ, mẹ thức đêm cùng với tôi thức tới nỗi gương mặt mẹ hốc hác vì thiếu ngủ vì lo cho tôi sợ tôi đói và mệt mỏi ngủ quên. Màn đêm yên tĩnh, ba tôi thì đang ngù say sau 1 ngày làm mệt mõi chỉ còn tôi với mẹ, tôi bất chợt ngó ra nhà trước tôi thấy mẹ vẫn đang ngồi ủi áo may lại những chỗ bị bung chỉ cho tôi để đi thi khong bị bạn bè chê cười, lúc đó tôi chỉ biết khóc rồi chăm chú học để sau này mẹ tôi không phải lo nửa. Nếu nói hình ảnh tôi nhớ nhất là mẹ dầm mưa chỉ để che áo mưa cho tôi được khô ráo để đi thi cho trọn vẹn, cảm giác đứng trên lầu thi nhìn xuống dưới thấy mẹ vẫn đang dầm mưa đầy lo lắng cái cảm giác đó nó xé tim tôi hàng trăm lần. Và rồi ngày biết điểm cũng đến, tôi òa khóc vì điểm thi của tôi chỉ cách điểm chuẩn đúng 0.25 nếu không có điểm cộng cho người dân tộc có lẽ tôi đã không thể thực hiện được ước mơ của mẹ là được thấy tôi trong bộ đồng phục học sinh cấp ba và sau này là đại học và còn tương lai nữa. Vậy mà từ sau khi hết cấp 3 bữa cơm chung với mẹ bắt đầu ít dần, có lẽ tôi quá chú trọng việc vừa làm vừa học để rồi không để ý được tóc của mẹ càng ngày càng thay màu. Mỗi lần tôi về nhà là có gì ngon mẹ đều dành cho tôi tôi có hỏi mẹ là sao mẹ không ăn mà dành cho con hết vậy, mẹ chỉ bảo mấy cái đó mẹ không thích ăn mới chừa cho tôi,tôi bỗng dưng rưng rưng nước mắt vì nhà tôi không khá giả mấy nên khi có đồ ngon mẹ hay dành cho tôi chứ không phải vì mẹ không thích. Mẹ tôi là vẫy âm thầm hi sinh đến khi mẹ bệnh mẹ cũng khong cho tôi biết vì sợ tôi lo lắng. Và ròi đến ngày của mẹ tôi thấy mấy bạn tôi đều lên mạng để cảm ơn mẹ vì không thể về do ham đi làm, tôi cũng thế để rồi bất chợt ngày hôm đó có gì đó làm cho tôi muốn về nhà, vừa về tới cửa tôi mới để ý thấy tóc của mẹ đã thay màu rất nhiều, mẹ chạy ra ôm tôi và khóc rất nhiều tôi mới chợt nghĩ thay vì mình chúc ở trên mạng sao mình không tự nói ra với mẹ của mình, mẹ lớn tuổi rồi điều mẹ mong nhất là thấy mình bình an và về nhà chứ không phải là mấy lời chúc ở trên mạng. Tôi vừa vui vừa khóc, vui vì về đến nhà vẫn còn có mẹ, nếu thành công mà về nhà không còn mẹ thì không phải là thất bại hay sao, tôi khóc vì sao mình lại có thể để mẹ lo lắng nhiều đến vậy,mẹ đã lo cho tôi đến nỗi ước mơ của mẹ mẹ đã không còn nhớ nữa. Sau này tôi tự hứa với bản thân mình rằng tôi sẽ không để mẹ khổ nữa và tôi sẽ ước mơ thay phần mẹ...Con yêu mẹ
Mai Trung Nghĩa