Thuỳ Trang Hồ's flower

Tôi rất may mắn khi được sinh ra trong một gia đình có đầy đủ sự yêu thương che chở từ bố và mẹ. bố mẹ đã bao bọc tôi trong vòng tay từ khi tôi còn bé. chính vì thế nên tôi luôn ỷ lại vào gia đình mình dù là bất cứ chuyện bé hay to tôi đều ríu rít gọi mẹ. mỗi buổi sáng, mẹ luôn rất bận bịu, mẹ phải dậy từ rất sớm đi chợ và nấu bữa ăn sáng cho cả nhà, tiếp đến là đánh thức tôi dậy, ủi quần áo cho bố và cả việc dẫn cún con đi dạo cũng đến tay mẹ làm. Mẹ đã quá bận rộn thế mà lúc nào làm việc gì tôi cũng gọi mẹ giúp đỡ từ việc nhỏ đến việc to : “mẹ ơi! Chiếc khăn quàng cổ của con ở đây đấy mẹ”, “mẹ ơi, tìm giúp con cuốn tập”, “mẹ ơi, lấy giúp con cái áo xanh trong máy giặc với ạ”, “mẹ ơi! Sao con chẳng thấy đồ cột tóc ở đâu hết”… những câu nói mà dường như đã trở nên thân quen tôi lặp đi lặp lại vào mỗi buổi sáng. Tôi có một thói quen xấu đó là hay vứt đồ lung tung đi học về tôi hay vứt đồ đạc lên giường và chạy đi chơi đến khi tôi về thì mọi thứ đã ngăn nắp đâu vào đó. Vì ngày nào cũng vậy nên tôi cũng chẳng để ý đến. Mặc dù có quá nhiều việc phải đến tay mẹ nhưng khi tôi gọi mẹ luôn hối hả chạy đến hỏi và tìm thứ tôi đang cần và như một phép màu nào đó mẹ đã luôn tìm được những món đồ tôi làm mất. qua nhiều lần như vậy tôi cảm thấy như mẹ có siêu năng lực đặc biệt. mọi thứ cứ thế diễn ra, tôi đã không để ý đến sự mệt mỏi và những nếp nhăn xuất hiện trên khuôn mặt mẹ qua từng ngày, mẹ chỉ biết chăm lo cho gia đình mà không nghĩ đến bản thân. Một năm tôi không nhìn thấy mẹ sắm cho mình một bộ đồ mới nào, cũng ít thấy mẹ tụ tập café với bạn bè…tôi cứ nghĩ công việc của người phụ nữ là phải chăm lo cho gia đình nên đã không trân trọng những điều này mặc cho mẹ luôn bận rộn và tôi vẫn luôn gọi mẹ giúp bất cứ lúc nào. Cho đến một ngày, ở quê nội có việc đột xuất mẹ phải về quê 1 tuần vừa để giải quyết công việc vừa thăm họ hàng. Mẹ sắp xếp đồ đạc cá nhân và lên xe ngay ngày hôm sau. Như mọi đứa trẻ khác tôi rất vui khi nghe tin này, tôi tưởng tượng mình sẽ ở nhà một mình thích gì thì làm đó không bị mẹ quản cũng không bị la rầy. nhưng niềm vui đó không kéo dài được bao lâu, ngày thứ nhất đi học về tôi đã đi ăn cùng lũ bạn ăn những món ăn lề đường mà thường ngày mẹ tôi cấm cản và tán gẫu đến khuya mới về nhà. Bố tôi rất bận việc nên cũng không để ý đến tôi. Về đến nhà tôi vẫn vứt đồ đạc ra giường và tắm rửa đi ngủ yên giấc .cứ tưởng niềm vui sẽ kéo dài nhưng ngay hôm sau thì không, tôi đã ngủ quên vì không ai gọi dậy, chạy xuống giường tôi lật đật tìm quần áo và thật không may chiếc áo trắng đồng phục sáng nay phải mặc cùng với chiếc khăn quàng cổ tôi đã không biết chúng ở đâu, lúc này bố đã đi làm. Theo thói quen tôi đã gọi: “mẹ ơi! Mẹ ơi! Lên tìm đồ giúp con”. Nhưng sau vài tiếng gọi chẳng thấy mẹ đâu thì tôi mới chợt nhớ ra mẹ không có ở nhà. Tôi đã mất nửa tiếng để tìm ra đồ và đã nhịn ăn sáng mà cấp tốc chạy đến trường. vì đi học muộn và quên vở bài tập cô giáo đã bắt tôi đứng ở góc lớp, phạt tôi chép 10 lần nội quy của lớp. Cũng vì chẳng có mẹ chuẩn bị bữa sáng và đây cũng là lần đầu tiên tôi phải nhịn đói đến trường nên lúc này tôi đã kệt sức. tan học tôi về nhà trong sự mệt mỏi nhìn chú chó đang nằm đợi tôi cho ăn, chén đũa chưa được rửa và đống đồ vứt lộn xộn trên giường tôi càng thấy mệt mỏi hơn. Tôi đã phải bỏ cặp xuống và bắt đầu dọn dẹp, mất một buổi trưa nhưng dọn rồi chúng vẫn không ngăn nắp được như cũ. Lúc này tôi đã dần nhận thấy được sự quan trọng của mẹ trong căn nhà tôi nhớ lại đi học về lúc nào cũng có bữa cơm ngon của mẹ, căn nhà gọn gàng sạch sẽ quần áo mẹ xộc xệch mỉm cười gọi tôi vào rửa tay…như một đứa trẻ tôi òa khóc thật lớn. gọi cho bố và bảo bố mau về với tôi. Đến chiều bố về và mua đồ ăn bên ngoài cho tôi,tôi nhận ra đồ ăn bên ngoài rất đặc sắc nhưng chưa bao giờ có thể thay thế món ăn mẹ nấu thường ngày. những ngày không có mẹ cứ thế diễn ra và tôi vẫn rất khó khăn trong việc tự lo cho bản thân. Tan học tôi không có thời gian đi chơi mà phải về nhà dọn dẹp đống đồ mình bày ra cũng như việc thay mẹ chăm sóc cho chú cún con. Thấm thoát đã 1 tuần trôi qua sáng mai là mẹ tôi đã về đến nhà, đêm nay tôi trằn trọc không ngủ được vì vui mừng xen lẫn sự tủi thân, tôi đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Sáng sớm khi còn chìm trong cơn mê ngủ tôi chợt nghe được giọng nói quen thuộc: “cả nhà dậy ăn sáng nào”. Tôi choàng tỉnh giấc leo bật xuống giường chạy thẳng xuống nhà, một bóng dáng quen thuộc vẫn đứng chổ căn bếp nhỏ, bộ quần áo xộc xệch, lúi cúi dọn bữa sáng. Hai mắt tôi rưng rưng nhìn từ sau bóng lưng mẹ reo lên trong niềm vui sướng: “mẹ đã về! mẹ đã về với con rồi” mẹ quay người ôm tôi và nở một nụ cười ấm áp tựa như mùa xuân. “mẹ đừng đi nửa nhé, con yêu mẹ nhiều lắm từ nay con sẽ cố gắng tự lo cho bản thân không ham chơi để mẹ đỡ lo lắng” câu nói mà tưởng chừng như không bao giờ tôi sẽ thốt ra. Tôi ăn bữa sáng ngon lành mà mẹ đã chuẩn bị và mang cặp đến trường. hôm nay tôi mong cho thời gian trôi qua thật nhanh để tôi được về kể tất cả những việc xảy ra ở nhà khi thiếu bóng mẹ. chuông học reo lên tôi ba chân bốn cẳng chạy về. sau khi nằm trong vòng tay của mẹ và kể hết mọi chuyện, mẹ xoa đầu tôi và nói: “ con gái mẹ đã lớn rồi, đã biết phụ mẹ chăm sóc cho gia đình, cảm ơn con yêu”. Giây phút này tôi chỉ muốn nó sẽ mãi dừng lại. Sau lần đi vắng này tôi mới nhận ra nếu không có mẹ chắc căn nhà này sẽ trở nên thật hiu quạnh, mẹ là người không màng tới bản thân luôn dành những đồ ngon vật lạ cho con cái, mẹ là người dành tình yêu thương vô bờ bến cho con mà không mong sẽ nhận lại được gì, sẳn sàng hy sinh kể cả bản thân chỉ để được nhìn con yêu lớn lên. Và cuộc sống của tôi quả thật sẽ không dể dàng nếu thiếu mẹ. tôi đã rút ra một điều: “Mẹ là món quà ngọt ngào nhất mà thượng đế ban tặng cho cuộc đời của mỗi người con, là nguồn sống, là niềm hạnh phúc, là người có thể thay thế tất cả người khác, nhưng không người nào có thể thay thế được mẹ. khi bạn còn có thể thì hãy dành những điều tuyệt vời đến người đã sinh thành nuôi dưỡng ta đừng để tất cả đã quá muộn chỉ gói gọn được trong hai từ “hối tiếc”.