Thùy Ly Lê Doãn's flower
Trên mảnh đất hình chữ S xinh đẹp, tại một nơi nào đó của vùng Duyên Hải Miền Trung đầy nắng và gió, có một gia đình nhỏ đầy ắp tình yêu thương với bảy thành viên, đó chính là gia đình của tôi.
Sinh ra trong một gia đình có năm chị em gái là một sự may mắn đối với bản thân tôi khi luôn nhận được sự yêu thương, quan tâm và luôn được chia sẻ từ phía gia đình. Từ nhỏ cũng có rất nhiều người nói ra nói vào, nào là “má mày không biết đẻ”, “nhà vô phúc nên mới không đẻ được con trai” … Bỏ qua những lời nói không hay đó má vẫn luôn mạnh mẽ và dành tất cả tình yêu thương cho chị em tôi.
Năm đó má tôi đang mang thai đứa con thứ tư cũng là lúc ba tôi bị tai nạn và trải qua hai lần phẫu thuật lớn để giành lại sự sống. Đó cũng là lúc má phải làm trụ cột chính trong đình, vừa lo cơm áo gạo tiền, vừa lo cho các con ăn học. Thời đó cứ sáng sáng má phải chạy xe lóc cóc xuống chợ sớm cách nhà khoảng năm cây số để lấy cá chở về chợ gần nhà bán cho kịp giờ. Mặc dù ngày nào má cũng phải dậy sớm, lúc nào cũng phải mệt mỏi nhưng chưa bao giờ má quên mua cho mấy chị em vài bịch chè hay đôi dép mới. Thời gian thấm thoát trôi qua chị em tôi cũng đến lúc trưởng thành và lập gia đình, má lại phải mất ăn mất ngủ để lo cho mấy đứa con gái của má có được một ngày hạnh phúc nhất khi mặc lên mình chiếc áo cưới về nhà chồng. Người ta nói “Con gái là con người ta, cháu ngoại là cháu người ta” nhưng đối với má cháu ngoại của má đứa nào cũng do chính tay má chăm sóc ngay từ khi mới lọt lòng. Tôi nhớ lúc tôi mang thai đứa con đầu lòng má tôi đã rất lo lắng, trong thời gian đầu tôi phải nằm tại chỗ hai tuần là đủ hai tuần má luôn bên cạnh chăm lo từng chút một cho tôi. Những ngày tôi sắp sinh má không thích cuộc sống ở Sài Gòn, má bị say xe nhưng má không ngại để vào Sài Gòn nuôi mẹ con tôi. Vì sinh mổ nên hầu như thời gian đầu má phải luôn là người ôm cháu và ru cháu ngủ. Những lúc giữa khuya cháu quấy khóc ngoại cũng là người dỗ cho con ngủ lại. Dịch Covid ập đến má đứng ngồi không yên khi hai đứa con sống ở tâm dịch. Cứ có chuyến xe vào Sài Gòn là má lại gửi đồ ăn tiếp tế vào. Ngày nào má cũng điện thoại rồi dặn dò kỹ lưỡng.
Trong ký ức và cả hiện tại má luôn là người yêu thương con cháu vô điều kiện, luôn dành những thứ tốt đẹp nhất cho con cháu và luôn là nơi mà chị em tôi có thể tâm sự đủ thứ trên đời. Từ trước đến nay con chưa bao giờ nói ra những lời này với má “Con cảm ơn má đã sinh ra và nuôi dạy con nên người, con mong rằng má sẽ luôn có thật nhiều sức khỏe để sống vui vẻ cùng con cháu. Con thương má rất nhiều, có những lúc con làm má buồn, má tủi thân nhưng tận sâu trong lòng con má luôn là người con thương nhất!”