Thu Ngân Trần's flower

Từ trong giấc mơ con gặp mẹ, mặc áo dài trắng phất trên sông, khuôn mặt lúc nào cũng mờ ảo, cũng chẳng rõ mập ốm cao gầy, nhưng chỉ cần nhìn thấy bóng dáng ấy, là con vẫn cảm nhận được sự thân mật quen thuộc đến lạ lẫm kia. 1 năm, 2 năm rồi 10 năm, thời gian trôi đi mọi ký ức. Giờ ai hỏi, "mẹ con trông thế nào?" con chỉ biết đáp lại bằng hai chữ: "không nhớ". Những gì còn sót lạ của quá khứ, vỏn vẹn chỉ là cái xoa đầu mỗi khi tặng mẹ bó hoa, cỏ dại mà con ngắt được trên đường về mỏi ngày khi hồi còn mầm non, tiểu học cùng câu hát "ầu ơ" chẳng thể nào quên. Nhiều lúc con tự hỏi, "tình mẹ là gì?", là những cái ôm, cái quan tâm, cái chỉ dẫn, cái dạy bảo, cái lắng nghe cùng yêu thương sao, hay chính là những cái ấm lòng cùng nụ cười hạnh phúc khi nghĩ tới người phụ nữ đã sinh ra mình? Có lẽ là tất cả nhận được từ người mà con gọi là "mẹ". Thế còn cái này thì sao? Những giọt nước mắt rơi xuống khi đọc bài thơ "Con cò", những lần cô đơn cùng trống rỗng khi mỗi khi bắt gặp người phụ nữ dẫn theo đứa con và cả những khi lòng uất ức nhưng không biết tìm ai để tâm sự, cùng với sự bối rối khi lần đầu tới tuổi trưởng thành và những cái lần thử tập tành trang điểm... Không, nó không hẳng, đó chỉ là chờ mong, là nhớ nhung, là khát khao không bao giờ tới... Và sự ghen tị khi thiếu vắng cái gọi là "tình mẹ" mà thôi. Mẹ là thiên sứ hộ mệnh, là anh hùng của riêng con, là tấm gương để con ngưỡng mộ và ngoái nhìn, và là giấc mơ chẳng tồn tại ngoài hiện thực, là người chỉ tồn tại qua lời nói. Dù chẳng biết những lời này có thể gửi tới tai mẹ không, nhưng con chỉ muốn nói,... Con yêu mẹ, mẹ của con. Mãi mãi và vĩnh viễn. Không xa rời, không biến mất, khắc ghi vào trong huyết mạch. Ngay cả tử vong cũng không thể chia tách.