Pham Thi Le Quyen's flower

Mẹ à, Chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa... Khi còn trẻ con cứ nghĩ rằng những chuyến chơi xa cùng bạn bè là niềm háo hức thú vị. Và khi đó con cứ ước mình tung bay một cách tự do và thoải mái về phía bầu trời cao vợi mà không hề hay biết rằng thời gian của con đang đếm ngược như những hạt cát đang trút nhanh xuống đầu kia của chiếc đồng hồ. Hóa ra những vết hằn trên đôi mắt mẹ, sự nhăn nhúm của đôi bàn tay mẹ là minh chứng đáng sợ nhất để con thấu hiểu rằng thời gian bên nhau của chúng ta càng ít đi. Rồi khi trưởng thành sự bộn bề lo toan, sự vất vả của mưu sinh, sự tất tã của việc chăm lo cho một gia đình lại càng khiến cho lúc trở về con chẳng còn chút nào sinh lực để chuyện trò cùng mẹ. Và một hôm nào đó khi con cảm thấy mình chóng mặt, tay chân tê dại đi như kiểu mình đang lâm vào trọng bệnh nào đó thì còn mới chợt nhận ra thời gian đã trôi qua một cách chóng mặt. Có lẽ phút giây này con mới thấy mình cần vội vàng nắm lấy bàn tay mẹ. Mình cần vuốt mái tóc mẹ và ôm ấp mẹ như những ngày thơ bé. Vì con thấm thía sự khắc nghiệt của thời gian rằng biết đâu một ngày nào đó con không còn cơ hội được làm điều đó nữa. Và chắc chắn lúc đó con sẽ tràn đầy hối tiếc bởi đã không làm điều đó nhiều hơn. 21.7 này là sinh nhật lần thứ 59 của mẹ, con cầu mong rằng mình vẫn còn nhiều thời gian để ở bên mẹ. Con muốn nói nhiều hơn rằng Con yêu mẹ, người mẹ tuyệt vời nhất mà con có. Cảm ơn mẹ vì đã sinh con ra trên cuộc đời này. Mẹ phải thật bình an, phải thật hạnh phúc mẹ nhé. Con gái Phạm Thị Lệ Quyên