Nhung Mỹ's flower

Trước ngày nhập học, tôi háo hức về một cuộc sống mới, về một cuộc sống tràn đầy màu hồng với sự tự do, tự lập ở đất Sài Thành này, nhưng khi đặt chân đến đây mới thấu hết mọi khó khăn vất vả của cuộc sống khi học xa nhà. Mới thấu hiểu được những lo lắng, những lời khuyển trách, dạy bảo là những lời yêu thương từ đáy lòng. Giờ thì tôi nhớ Mẹ thật, nhớ rất nhiều, đến nỗi muốn khóc và trở về nhà. Dù về nhà cũng sẽ chỉ chào Mẹ, ngồi vào mâm cơm và mỉm cười mà ăn. Không ôm ấp, không nũng nịu, chỉ đùa giỡn như những người bạn và hạnh phúc như những người thân. Tôi sẽ ngủ trưa trên nền nhà, bên cạnh Mẹ, cùng nhau xem tivi. Rồi mẹ sẽ nhờ tôi chở đi chợ, rồi sẽ nhờ tôi làm việc này việc kia… Tôi nhớ Mẹ! Cám ơn mẹ về những tháng ngày nhọc nhằn đã làm lưng mẹ còng xuống, đôi mắt mẹ thâm quầng vì những đêm không thể ngủ tại chứng đau lưng của mẹ, về những nỗi buồn lo mà mẹ đã từng âm thầm chịu đựng suốt những năm tháng qua… Con chúc mẹ của con luôn luôn mạnh khỏe và vui vẻ, hạnh phúc, con yêu mẹ nhiều!