Nhân Võ Thiện's flower

Hi! Xin chào tất cả mọi người, hôm nay tôi sẽ kể cho mọi người nghe 1 câu chuyện về 1 người phụ nữ vô cùng tuyệt vời, một người mà đối với tôi, tôi vô cùng yêu quý và trân trọng. Và người đó không ai khác đó chính là mẹ của tôi. Mẹ tôi đã năm nay ngoài 50, nhưng mẹ tôi, vẫn rất xin xắn và chịu thương chịu khó, mỗi ngày bà phải dậy từ sáng sớm, từ lúc gà còn chưa gáy, mẹ tôi đã phải đi làm việc của mình, và mãi cho đến tối bà ấy mới về đến nhà. Công việc có đôi chút khó khăn và gặp nhiều trắc chở, nhưng mẹ tôi luôn giữ 1 tinh thần lạc quan, và luôn tươi cười. Mặc dù mẹ làm về trễ nhưng, mẹ tôi vẫn không quên chăm sóc gia đình, và tận tảo, chăm lo cho từng bữa ăn giấc ngủ. Những lúc tôi còn thấy những giọt nước mắt của mẹ lăn dài trên má, tôi biết mẹ khóc không phải vì công việc, mà là vì cuộc sống gia đình, và khóc lo cho bản thân của tôi, mẹ sợ tôi sau này sẽ khổ. Vì đối mẹ tôi lúc nào tôi cũng là 1 cậu bé không bao giờ lớn, mẹ lo lắng cho tương lai sau này, sẽ khổ cực, và mẹ tôi lúc nào cũng nghĩ rằng tôi chưa có sử định hướng trong tương lai của mình, nhưng thực sự tôi đã biết bản thân mình cần gì, muốn gì, và sẽ làm gì cho sau này, cho tương lai của mình. Tôi hi vọng sau bài viết này, con mong mẹ và cả gia đình của mình sẽ hiểu con hơn, con đã suy nghĩ trưởng thành rất nhiều, chỉ là mỗi khi con ở bên cạnh ba mẹ con chỉ muốn là 1 cậu bé ngày nào của ba mẹ, 1 cậu bé mà không bao giờ lớn, lúc nào cũng thích coi hoạt hình, và hay nhỏng nhẽo. Và con biết rằng con cũng có rất nhiều lần làm bố mẹ và gia đình mình không vui, không hài lòng về việc con làm, nhưng con biết điều con làm là đúng hay sai, và còn nhận thức được việc con làm. Nên bố mẹ và gia đình cứ yên tâm và theo dõi xem con thực hiện ước mơ và đam mê của con như thế nào nhé! Mẹ à, con đã vào Sài Gòn hơn 4 tháng rồi, mẹ nhớ giữ sức khỏe, ăn uống đầy đủ nha, đừng nhịn ăn nữa, đừng tiết kiệm nữa, điều con mong muốn nhất là mẹ và cả gia đình của mình luôn khỏe mạnh và thật sự hạnh phúc Mặc dù con không gọi điện thoại về cho mẹ thường xuyên, vì con biết rằng, mẹ rất thương và nhớ con, nên con không muốn gọi vì con sợ mẹ suy nghĩ nhiều mẹ con, mẹ sẽ không làm được, và không ăn uống gì, nên con mong mẹ và cả gia đình sẽ hiểu cho con. Mẹ à! Mắt em đã yếu rồi đó, mẹ nhớ giữ sức khỏe và đi xe cẩn thận nha mẹ, ba nữa, sức khẻo ba đã yếu rồi, ba hạn chế nhậu đi, chị 2 nữa, chị làm việc vừa sức thôi, đừng quá sức chị nha. Con không muốn gia đình phải trải qua thêm 1 biến cố nào nữa đâu!!! Cuối cùng, mẹ và gia đình mình đừng lo lắng cho con nhé! Con ở Sài Gòn con vẫn sống rất tốt, không thiếu thốn gì đâu, nên gia đình mình đừng lo lắng, và con sẽ cố gắng học tập, để thực hiện ước mơ và đam mê của mình, và con sẽ chứng minh cho gia đình thấy rằng con đã là 1 chàng trai 19 tuổi, 1 chàng trai đã trưởng thành, 1 chàng trai với nhiều ước mơ và hoài bão và đang ngày ngày hiện thức hóa nó. Cám ơn Tập đoàn giáo dục Nguyễn Hoàng, đã tạo ra 1 sân chơi vô cùng ý nghĩa này, để em cố thể nói những lời mà em đã thầm kín giữ trong lòng bấy lâu nay, để ngày hôm nay em có thể viết và chia sẽ câu chuyện của mình. Chúc cho Tập đoàn sẽ ngày càng thành công và phát triển. Em xin cám ơn mọi người đã chú ý và đọc câu chuyện trong rất nhiều đóa hoa đồng ở đây! Một lần nữa em cám ơn rất nhiều! Trân trọng!