Nguyễn Thuận's flower

Gia đình là nơi ta sẽ trở về sau những ngày tháng trật vật với xã hội và mẹ luôn là người mong ngóng ta ngày đêm trở nhà.Có câu thơ nói rằng Con dù lớn vẫn là con của mẹ Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con. Con vẫn nhớ ngày ấy, ngày con đỗ đại học phải lên sài gòn học, con biết rằng mẹ dù rất thương con không muốn con phải đi xa, nhưng vẫn im lặng sắp xếp hành lý, chuẩn bị đủ mọi thứ nhất có thể để con lên đấy học. Nhưng lúc ấy còn nào hiểu được nỗi lòng của mẹ, là một thằng con trai vừa tốt nghiệp cấp 3 cầm trong tay giấy báo trúng tuyển con đầy háo thắng và tự tin rằng bản thân mình có thể tự lập được thoát khỏi vòng tay của mẹ vui chơi không bị ai quản tới thôi đã thấy háo hức rồi. Lên thành phố con quen biết được nhiều bạn mới, thường xuyên hay đi chơi, rồi cũng tập tành đi kiếm việc làm thêm để có thêm tiền vui chơi. Chỉ những lúc con bệnh không ai chăm lo phải tự một mình đi mua thuốc thì lúc ấy con mới nhớ tới mẹ và ước gì có mẹ ở bên với con nhưng rồi cũng quên đi điều ấy. Đến một ngày con chợt nhận ra rằng đã rất lâu rồi con không về thăm mẹ . Nên con quyết định về một chuyến thăm gia đình. Ngày con về vừa bước vào nhà mẹ đã ôm trầm lấy con và khóc rất nhiều. Tối đến ngồi nói chuyện với ba mới hiểu được rằng ngày nào mẹ cũng nhớ và lo lắng cho con. Nên từ khi ấy con đã hứa với bản thân sẽ không làm mẹ khóc nữa, con thường xuyên chủ động gọi cho mẹ cũng như về nhà mỗi khi rảnh để mẹ yên tâm hơn. Vì mẹ chỉ có một mà thôi.