Nguyen Tai's flower

Trong một lần ngồi nói chuyện về chủ đề ham ăn, nội có kể cho mẹ con tôi nghe hai câu chuyện ngắn. Một chuyện kể về người chồng nhổ bã trầu vào nồi cá kho để người vợ cảm thấy ghê không dám ăn cùng, một câu chuyện kể về người chồng phàn nàn với vợ về việc xới cơm cho chồng ít hơn xới cơm cho các con. Trong đầu tôi nghĩ rằng người chồng nhổ bã trầu là ham ăn và xấu xa hơn. Nhưng mẹ tôi thì nghĩ khác. Mẹ nói: dành ăn và so đo với con mới là điều tồi tệ nhất trên thế gian. Lúc đó, tôi rất ngạc nhiên khi mẹ không nghĩ giống mình. Tôi nhìn mẹ. Còn mẹ thì bình thản giống như vừa nói một điều gì đó là"lẽ dĩ nhiên", là "điều phàm tục mà ai cũng biết". Trong một lần định mệnh của cuộc đời, tôi ngập ngừng và quay mặt đi như không hề thấy một người phụ nữ đội nón rách vừa đi ngang qua. Giây phút đó tôi sợ bị mắc cỡ với tụi bạn vì mẹ mình "xoàng xĩnh". Đó là giây phút tôi hối hận nhất cuộc đời của tôi. Tôi ân hận. Tôi day dứt. Tôi muốn xin lỗi. Trong khí trời rét lạnh, trời mưa lất phất, tôi và mẹ đang đứng ở lưng chừng núi để cắt cỏ. Tôi ngập ngừng nói xin lỗi. Mẹ chỉ cười và đưa cho tôi cái áo mưa. Tôi ngượng ngùng mặc vào và nhìn sang mẹ. Mẹ cũng mặc áo mưa nhưng bị rách tả tơi. Áo của tôi cũng rách nhưng lành lặn hơn nhiều. Mẹ nói: đừng đổi áo cho mẹ, con mà lột áo mưa ra thì nó sẽ tiếp tục bị rách nhiều hơn. Tự dưng trong tôi có cảm giác: Những vết rách trên nón và áo mưa không còn xoàng xĩnh nữa mà thật trân quý. Trân quý như cách mẹ yêu thương tôi. Mẹ luôn là điều đặc biệt trong con. Còn mẹ thì chỉ muốn là điều giản dị nhất trong cuộc đời con. Ngoài lời xin lỗi, con muốn nói con yêu mẹ nhiều. Nhiều như cái cách mẹ yêu thương con...