Ngọc Nhân's flower

Lời nói mà con chỉ có thể diễn đạt qua thư từ. Gửi mẹ Nếu mẹ có may mắn đọc được, bởi con cũng không muốn cho mẹ đọc đâu. Mẹ là một người mà thân là con cả như con cũng không hiểu nổi, hành động quyết đoán, suy nghĩ sâu xa, ngôn từ đanh thép. Rất nhiều lần con không hiểu được ý nghĩa việc làm của mẹ khi một tay mẹ chăm sóc con và đứa em gái ngây thơ, chúng con đã bao lần tranh luận với nhau về mẹ như một hiện tượng siêu việt, một người vượt xa cả trí tuệ nhân loại. Bao lần kể lể với nhau về việc làm được cho là quá đáng của mẹ khi cấm đoán mà không có lý do, bao lần trách móc mẹ không hề biết về tâm lí tuổi mới lớn mà cứ làm theo ý mình. Con đã cố ý phá bỏ các quy tắc, tự tung tự tác để tìm kiếm câu trả lời và bị mẹ đập không trượt phát nào, con lại càng không hiểu nổi. Dù cho đây là thông điệp yêu thương dành cho mẹ, nhưng trước hết là lời thật lòng của con mỗi khi mặt đối mặt với mẹ là câm như hến. Con nghìn lời xin lỗi mẹ. Giá như con lanh lợi hơn, không ngu ngơ khờ dại thì có lẽ chuyện không đáng xảy ra sẽ không xảy ra. Việc mà con có chôn mình dưới địa ngục vạn năm cũng không sao gột rửa hết những thứ bẩn thỉu mà bản thân cố ý hay vô tình mắc phải. Dù con là đứa theo quan niệm sống "Hứa là giữ lấy lời" nhưng thật sự lên đến đại học bây giờ, con chưa bao giờ hoàn thành được nổi một lời hứa với mẹ dù là cỏn con. Hứa chăm học hơn, hứa quét nhà lau nhà khi mẹ vắng, hứa dậy sớm tập thể dục, hứa đi siêu thị với mẹ, hứa mua quần áo với mẹ,... dù con có gắng cổ cãi là đã làm rồi, nhưng lòng tự tôn của đứa con trai không cho phép, và trí nhớ của con không thể nhớ được những hình ảnh ấy. Cho đến khi con bị chôn vùi trong cơn giận và sự thù hằn mà phận làm con có chết cũng không được có. Con đã sa ngã... Tới bây giờ khi con nhìn lại bản thân mình, một phần vẫn không chấp nhận đâu, nhưng mà sau bao lần đặt mình vào vị trí của mẹ, con đã biết một điều rằng: Những nỗi buồn, đau đớn, dằn vặt của con chỉ so sánh với con kiến đen trên lưng voi. Vô nghĩa, hoàn toàn thừa thải, cái suy nghĩ của một đứa nhóc lại muốn dạy đời người lớn, những điều tốt đẹp mà mẹ dành cho lại không nhận, sau đó quay sang nói xấu, hờn dỗi mẹ. Con không mong được sự tha thứ hay lên thiên đường, cũng không mong mẹ cầu xin Chúa thay con xuống địa ngục, con không đáng được sự khoan dung ấy. Con muốn sự bù đắp Từ con, cho mẹ. Con muốn mẹ hài lòng với đam mê của con, muốn mẹ tự hào với thành tích mà bản thân con đạt được, muốn mẹ ưỡn ngực khi con bước trên chiếc thảm đỏ mà con tự trải. Con muốn mẹ là hậu phương vững chắc cho con, là tấm gương không bao giờ trầy xước để con có thể ngắm những vết thương mà con tự vấp ngã, là mặt hồ trong vắt để con có thể gột rửa những lo toan muộn phiền của xã hội, là một bức bích họa mỹ miều để chúng con có thể tự hào mà khẳng định với thế giới: Nhờ mẹ nên chúng tôi mới được như thế. Con muốn thay mẹ sống phần đời mà mẹ đáng được sống, một nhạc công, một phiên dịch viên, nhà đầu tư,... có thể sống sung túc không lo tiền bạc, thoải mái cứu vớt những người khốn khổ mà không lo cho con cái thiếu tiền ăn học, thoải mái nuôi chó mèo mà không sợ phải cắn răng bán chúng, tự do giao du, kết bạn bốn phương, yoga mà không sợ thiếu thời gian kiếm tiền dành dụm cho con lên cao học. Con không thể trở thành thiên tài, nhưng con sẽ thành thiên tài của mẹ, chỉ trong thế giới của mẹ thôi. Con yêu mẹ. Xin mẹ đừng đọc bức tâm tư này bằng mọi giá. Con không muốn mẹ nuôi hi vọng cho một đứa chỉ được cái miệng đâu.