Minh Tuấn Nguyễn's flower

"Con mất mẹ rồi." Đã 12 năm qua đi, con không quên cái ngày ấy. Ngày mẹ thân yêu của con nằm trên giường bệnh đau đớn thể xác bởi bệnh tật. Là một người con, con cảm thấy bất lực trước sự hiện diện của mình. Căn bệnh quái ác ấy đã cướp đi người mẹ yêu quý của con. Làm sao con tìm được ai yêu con bằng mẹ? Dù mọi chuyện đã qua đi nhưng kí ức về năm tháng ấy vẫn còn đọng lại mãi trong con. Ngày mẹ chăm con, nuôi nấng dưỡng dục con nên người từ thởi ấu thơ. Ngày mẹ cưu mang, gánh lo miếng cơm manh áo. Làm sao nói hết lòng này hả mẹ ơi? Con đã lớn nhưng chưa một lần được có cảm giác gọi là trả ơn đối với mẹ. Mẹ có biết không con trai mẹ nay đã trưởng thành rồi mẹ ơi. Con đã biết đi làm kiếm tiền, biết lo cho bản thân, biết lo lắng cho tình hình học tập. Không còn mẹ răn đe, chửi mắng, đánh đòn con nữa. Nhưng đôi lúc con thèm được nghe mẹ nói. Mẹ ơi, có lẽ trên cuộc đời này con không còn có mẹ nữa. Nhưng từ ngày mẹ mất đi, con thấy tim của mình như thiếu đi một góc. Cảm giác như có cái gì đó đâm mình đau nhói khiến mình như muốn rơi lệ một lần. Rồi sau đó nhiều đêm, con chỉ có thể nhớ về mẹ trong giấc mơ của mình. Trong đó con như muốn được bé lại trong vòng tay mẹ để mẹ yêu thương, để chăm sóc, để mẹ lại một lần nữa cho con cảm giác có mẹ trên đời. Khi viết nên những dòng kí ức này, con đã rơi lệ. Chuyện mẹ mất đi sẽ là nỗi đau suốt cuộc đời này của con. Đã có lúc con nghĩ rằng: " Mất người mẹ yêu quý của mình rồi, con sẽ làm gì, sẽ đi về đâu khi nẻo đường không còn màu hồng nữa." Mẹ ơi nếu năm tháng có qua đi, hình bóng mẹ sẽ vẫn mãi in vào sâu trong tim con. Con có đôi lời nhắn nhủ đến các bạn còn có mẹ trên đời rằng: " Mẹ có đánh bạn, chửi mắng bạn như thế nào đi chăng nữa đó là cách họ yêu thương bạn, răn đe bạn không đi sai đường. Đừng vì thế mà căm ghét họ. Nhớ đừng bao giờ đem bực tức của bản thân mà trút lên người mẹ yêu của mình. " Chỉ là đôi lời của thằng ngốc thiếu vắng tình thương mà thôi. Nhưng sau cùng thì con muốn nói lại lời này một lần nữa. "Con yêu mẹ nhiều lắm".