Minh Thư Nguyễn Trần's flower

“Mẹ!” Tiếng đầu tiên khi ta còn bập bẹ, và những lời nói đầy yêu thương sẽ dễ dàng được thốt lên khi ta tập nói. Nhưng đã bao lâu rồi tôi chưa nói câu “Con yêu mẹ!”, bao lâu rồi con chưa ôm mẹ và tặng mẹ một món quà? Suốt mười sáu năm qua, con được mẹ chở che và bao dung nhưng chưa một lần nào tôi nói với mẹ lời cảm ơn. Con đã quá e dè và nhút nhát trong việc thể hiện tình cảm, để giờ đây khi phải đi học xa nhà hằng trăm cây số, tôi mới cảm thấy hối hận vô cùng. Con nhớ mẹ là người chở tôi đi học lúc còn nhỏ. Ngày nào mẹ không quản mệt nhọc để chở con đến trường cho đúng giờ. Mẹ chăm sóc cho tôi từng ngày, lo cho con có ăn đủ không, đi học có mệt không, chăm lo lúc con bị bệnh không một lời than vãn. Khi con đi học xa về mẹ luôn nhường tôi những đồ ăn ngon, hay hỏi phí sinh hoạt có đủ không để mẹ chuyển thêm. Mẹ là chỗ dựa vững chắc khi con thất bại giúp con tự tin. Qua chương trình này con chỉ muốn nói mẹ một câu mà từ trước giờ con không dám đứng mặt mẹ. "Mẹ! con yêu mẹ". Cảm ơn mẹ đã bao dung con những lần con ngỗ nghịch không hiểu chuyện và làm mẹ buồn. Mong mẹ giữ gìn sức khỏe và luôn tươi cười mẹ nhé!