Minh Anh Phạm's flower

Đây không phải là một bức thư từ một người con ngoan gửi lời yêu thương đến mẹ như mọi người. Mà đối với con, một đứa con hư thì đây là một lời xin lỗi của con gửi đến mẹ. Trong khoảng 5 ngày đổ lại con đã rất ngỗ nghịch, thái độ khó chịu đối với mẹ. Con ngỗ nghịch đến mức không hề muốn tham gia chương trình này, dù có thể sẽ bị kỷ luật. Cách lúc con viết bài này 2 tiếng, là khoảng 8h tối ngày 5/7 thì con đã hỗn xược và nói mẹ "lải nhải". Thật sự con biết vì mẹ rất thương con nên từng lời nói của con cũng như lưỡi dao khứa vào tim mẹ. Nhưng con xin lỗi, vì các tôi con quá cao và sự nóng giận đã làm con mất đi lý trí nên đã buông lời nặng nhẹ với mẹ. Mẹ đã không thể kiềm nén được những bức xúc nữa nên mẹ đã khóc và nói ra tất cả. Lúc ấy, chính giọt nước mắt của mẹ con chợt tỉnh ra, con nhận ra những việc bất hiếu mà mình vừa làm. Sau đó con cũng chả biết nói gì ngoài sự im lặng. Ngay lúc con viết bài này là 10h15p thì con đã rất hối lỗi nhưng con vẫn chưa có lời xin lỗi trực tiếp tới mẹ. Chắc chắn sau khi làm xong bài này con sẽ xin lỗi và mẹ tha thứ. Bài dự thi yêu cầu 1 tấm hình với mẹ, vì vậy con phải kiếm hình cũ và con nhận ra thêm một điều là con... không có hình chụp riêng với mẹ... tấm hình gần nhất con đứng kế mẹ là cách đây 2 năm, tức năm 2020 lúc đi ăn đám cưới nên con đành cắt ra. Sau tất cả con thật lòng mong mẹ tha thứ cho con. Con không chắc mình có thể thay đổi 180 độ vì Giang Sơn Dễ Đổi nhưng Bản Tính Khó Dời. Con sẽ cố gắng từng chút một để thay đổi tính tình lại và trở về làm một đứa con ngoan. Nhưng mà có lẽ thứ khó nhất con ko làm được, không phải là thay đổi bản thân mà đó là nói câu "Con yêu mẹ", bây giờ con chưa đủ dũng cảm để nói ra 3 từ đó. Nhưng mà con hứa với mẹ, con sẽ nói ra nó trong tương lai không xa. Hoàng Kim Tín_Sinh viên_ Đại học Gia Định.