Lệ Dương's flower
Không váy vóc lụa là, không có những trang sức đắt tiền hay những chiếc xe sang, nhưng tôi tin rằng, mẹ tôi chính là người phụ nữ giàu có nhất trên thế giới này.
Sinh ra trong một gia đình nông thôn miền núi, toàn bộ chi phí trang trải cuộc sống của gia đình chúng tôi đều dựa vào nguồn thu nhập không ổn định từ các vụ mùa. Điều kiện gia đình ấy khiến mẹ tôi không thể cho tôi những chiếc điện thoại xịn hay những bộ quần áo đắt tiền, thế nhưng mẹ tôi chưa bao giờ để chị em tôi thiếu thốn tình thương gia đình. Từ ngày ba tôi mất, gánh nặng kinh tế càng đè nặng lên đôi vai gầy của mẹ tôi. Từ một người phụ nữ trước giờ chỉ lo việc bếp núc, nội trợ, bây giờ một mình bà tự cáng đáng việc nhà, đồng áng và lo kinh tế nuôi ba chị em tôi học hành. Những buổi bán mặt cho đất ngoài đồng ruộng, bà thường về nhà vào lúc 1 giờ chiều hay 7-8 giờ tối. Mưa nắng, bão táp, mẹ tôi vẫn phải tất bật bên những khóm mì. Sau khi về nhà, bà vẫn phải cặm cụi nấu cơm cho em trai tôi. Ốm không dám nghỉ, mệt không dám than, mẹ tôi sợ tôi vì lo lắng mà ảnh hưởng việc học tập nơi phố thị.
Tôi yêu những vết chân chim trên gò má mẹ tôi, yêu làn da cháy nắng quê nhà, yêu mái tóc rối nay đã điểm hai màu và yêu đôi bàn tay gầy guộc, nhăn nheo của người. Điều này khiến tôi phải càng phải nỗ lực hơn nữa để thành công càng sớm càng tốt. Bởi vì mẹ tôi chưa từng được đi du lịch, chưa từng đi máy bay, chưa từng đi thang máy hay trung tâm thương mại. Ngày nào tôi còn lười biếng, thì ngày thực hiện được những điều ấy vẫn còn xa vời.
Lời cuối, tôi mong tất cả mọi người trên thế giới này đều giữ đạo làm con và thảo hiếu với mẹ mình, đừng bao giờ khiến các ngài phiền lòng vì chúng ta. Công lao sinh thành, dưỡng dục của người, biển trời không thể nào sánh ví, ngàn năm cũng không thể đáp đền. Vì vậy hãy hiếu thảo khi các ngài còn tồn tại, đừng để khi các ngài đã đi xa mới hối hậ vì sự ngỗ nghịch bấy lâu nay. Khi ấy thì mâm cao cỗ đầy cũng không thể đem các ngài quay trở lại.