kiet's flower

Mẹ tôi là một người phụ nữ tuyệt vời.Người phụ nữ tôi yêu nhất trên đời, mẹ luôn là ánh sáng soi sáng cuộc đời con .Mặc dù mẹ là một người khó tính . Hồi bé, tôi hay hỏi mẹ: "Sao mẹ hay khắt khe với con thế? Hay mẹ không yêu con?". Mẹ cười, xoa đầu tôi: "Con ngốc nghếch của mẹ, mẹ không yêu con thì yêu ai". Mãi sau này, khi đã có chút khôn lớn, biết suy nghĩ, tôi mới hiểu được sự nghiêm khắc của mẹ chính là mẹ đang uốn nắn tôi, mong tôi trở thành người có ích cho xã hội.Mẹ tôi là một người vất vả, luôn tần tảo chăm lo cho gia đình. Nhớ có lần mà tôi chuẩn bị cho kì thi đại học, bản thân tôi thích học ngành Truyền thông tôi muốn được trau dồi bản thân được tiếp xúc với xã hội nhiều hơn nhưng trái ngược lại với mẹ tôi lại muốn tôi nằm trong vùng an toàn, muốn tôi học theo nghề mà gia đình tôi làm việc để sau này tốt hơn cho tương lai. Mấy ngày hôm đó mẹ con tôi đã cãi nhau rất nhiều, lúc đấy tôi cũng bực mẹ tôi lắm không chịu hiểu cho tôi, tôi cũng khóc rất nhiều vì nói mãi mẹ không chịu hiểu, thậm chí tôi còn tính bỏ thi. Mãi đến sau này tôi mới nhận ra là do mẹ tôi yêu thương con cái không muốn nhìn tôi phải chật vật bên ngoài để phải mưu sinh kiếm sống quá khổ cực như những sinh viên mới ra trường thậm chí còn bị thất nghiệp. Người lớn thì họ nghĩ họ luôn đúng nên dù có bao chuyện cãi nhau thì mẹ tôi cũng không xin lỗi tôi vì tôi sai. Tôi cũng biết vì sao tôi cứng đầu như vậy chắc cũng do gen mẹ tôi mà ra. Cho đến bây giờ là sinh viên năm 3 tôi vẫn thấy mẹ tôi đi sớm về khuya làm lụng để nuôi tôi học từng ngày từng tháng, mẹ tôi rất sợ tôi có người yêu nên lúc nào cũng gọi mỗi ngày dặn không nên yêu sớm, dù tôi có bao nhiêu tuổi thì vẫn mãi là đứa trẻ của mẹ. Gửi đến mẹ: Trần Quốc Kiệt