Holmes Edogawa's flower

Gửi mẹ - người dẫn lối của tôi Chà thật khó để nói với mẹ một câu đơn giản mà con tin chắc ai cũng sẽ cảm thấy khó nói hay ngại ngùng - "Con yêu mẹ". Con biết có thể mẹ cũng sẽ cảm thấy như vậy. Nói đúng ra mẹ là người thích làm nhiều hơn nói. Và đó là một trong những điều mà con tự hào khi có thể học hỏi từ mẹ. Thật tình nhiều lúc con thấy mẹ thật bản lĩnh, thật kiên cường, tuy đôi lúc có hơi cộc cằn, nóng tính ( mà đúng là tính mẹ nóng thật) nhưng mẹ vẫn là một người tốt, chân thành và đầy tình bao dung. Một mình mẹ gồng gánh gần như tất cả mọi việc, nói không ngoa chứ mẹ là một trụ cột gia đình đích thực đấy mẹ biết không. Tận đáy lòng con biết ơn mẹ rất nhiều, công lao dưỡng dục của mẹ con không biết làm sao mà kể cho hết. Nhớ lắm những ngày mẹ ngồi cạnh con chỉ dạy từ chữ cái đến tận khuya. Bây giờ ngồi nghĩ lại, công nhận khoảng thời gian đó thực sự rất vui mà cũng rất dữ dội mẹ ạ. Nhờ sự khắc khe của mẹ mà đến năm 3 tuổi con có thể đọc hết một tờ báo dễ dàng. Con có thể khẳng định một cách mạnh mẽ rằng mẹ đã nuôi dạy được trong con một trong những kỹ năng vô giá, đó là biết đọc. Còn nữa, hồi đó con gầy ghê gớm, nhìn vào cứ thấy buồn cười, vừa đen vừa gầy lại thêm quả đầu đinh nữa chứ. Nhưng từ ngày mẹ về chăm con thì phải nói theo mấy cái trend hồi trước là con dậy thì thành công rồi đấy. Được một thời gian mẹ chăm thì con cũng trở nên mập mạp hơn, bớt đen hơn và đẹp trai hơn nữa. Xuyên suốt quá trình con đi học từ mẫu giáo đến tận cấp 3 mẹ vẫn là người bên cạnh con mỗi lúc con cần. Con rất thích những lúc mẹ kể những câu chuyện trong công việc của mẹ hay những bài học mà mẹ dạy con thông qua những câu chuyện ấy. Qua chúng con cũng có thể hiểu rằng mẹ đã phải trải qua bao nhiêu vất vả, khó khăn để trở thành một người như bây giờ. Nếu có ai hỏi con rằng mẹ là người như thế nào thì con nghĩ mình sẽ trả lời không một chút do dự rằng mẹ tôi là một người khôn ngoan, bản lĩnh và là điểm tựa vững chắc cho gia đình. Con biết mẹ luôn dõi theo con ngay cả khi con đã vào đại học, rời xa mẹ, đến học ở xứ lạ xa nhà. Con biết mẹ vẫn luôn hi vọng con sẽ vững bước trên con đường mình đã chọn, sẽ luôn đứng lên dù cho có vấp ngã bao nhiêu lần. Nhiều lúc con thật sự ước mình đủ can đảm và bãn lĩnh như mẹ. Mẹ luôn dạy con là làm nhiều hơn nói, nhưng dạo gần đây có vẻ con đang đi làm ngược lại hay sao ấy. Nhưng mà mà yên tâm, con sẽ cố gắng làm theo lời mẹ dạy vì thực tế hành động có giá trị hơn lời nói mà mẹ nhỉ. Còn nữa, những bài học mà mẹ truyền đạt cho con, những cách đối nhân xử thế, xử lý vấn đề nữa, có thể bây giờ con chưa biết vận dụng nó ra sao, nhưng đến lúc nào đó, con tin rằng, khi lâm vào trường hợp đó, những lời mẹ dạy trong ký ức sẽ dẫn lối cho con. Chắc có lẽ con nói hơi nhiều rồi mẹ nhỉ. Phải làm nhiều hơn mới được. Hữu duyên thì mẹ sẽ đọc được đôi lời này, và hữu duyên thì con sẽ có một chút can đảm để tiến bước, để mau chóng thành công, để mẹ không phải cô đơn lúc tuổi xế chiều. Một lần nữa, từ tận đáy lòng, con xin cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ thật nhiều vì nhờ mẹ mà con trở thành một người như hôm nay, một người tuy vẫn chưa vững vàng nhưng vẫn không bỏ cuộc, một người sống cho những điều tốt đẹp, cho những người mà mình yêu thương. Cuối cùng, con yêu mẹ và mong rằng mẹ sẽ sống thật lâu, thật khỏe, thật hạnh phúc để con có thể trở về và hoàn thành trọng phận làm con. Thân gửi mẹ, Đôi lời từ cậu con trai mãi chưa chịu lớn của mẹ!