Hiếu Nguyễn Trung's flower
Chỉ 3 từ giản đơn thế thôi mà sao con chẳng thể thốt lên với mẹ. Con nhìn thời gian lặng lẽ qua đi như dòng nước vô tình trôi hoài chẳng bao giờ dừng lại. Để bây giờ mái tóc mẹ đã nhiều sợi bạc, đôi bàn tay gân guốc hằn dấu vết của những vất vả lo toan, vết chân chim nhiều thêm nơi khóe mắt mẹ. Mẹ vẫn bình thản đón nhận những nhọc nhằn về mình, chỉ mong sao con được trọn vẹn hạnh phúc. Nhớ những chuyến nghỉ hè năm trước vợ chồng con về quê thăm mẹ, mẹ chờ chúng con trước sân nhà trong cái nắng đổ lửa. Vừa bước xuống taxi, vòng tay đầy yêu thương của mẹ choàng lấy chúng con. Hạnh phúc vỡ òa từ trong đáy mắt mẹ, là hai hàng nước mắt nhẹ nhàng rơi thấm ướt cả vai con. Chúng con vui lắm, cảm động lắm nhưng sao vẫn không nói được thành lời “Con yêu mẹ”, nghe ngượng nghịu làm sao.