Hằng Lê's flower

Các bạn có thể thấy trong bức ảnh mẹ tôi là một người phụ nữ có nụ cười rất đẹp. Đối với các bạn thấy nó rất bình thường không có gì đặc sắc hay nổi bật cả, nhưng với tôi mỗi khi mẹ tôi cười là một niềm hạnh phúc to lớn, bà ấy vui thì tôi cũng sẽ rất vui. Với một người phụ nữ từ năm 16 tuổi đã đồng hành cùng chặng đường của ba tôi để về xây dựng gia đình nhỏ. Sinh được chị tôi, anh tôi và tôi thì mẹ tôi đã không còn vẻ đẹp của thời con gái mà bao người mê. Điều đáng nói đến là mẹ tôi luôn nhường nhịn tất cả những điều tốt đẹp cho anh em chúng tôi và gia đình nhỏ này. Tình mẫu tử đến với những phụ nữ một cách tự nhiên. Giây phút mẹ tôi biết rằng mình đang mang trong người một sinh linh bé nhỏ thì mẹ tôi đã nâng niu và bảo vệ sinh linh này. Thứ tình cảm thiêng liêng này không thể có bất kì cái gì sánh bằng. Ba đã chia sẻ với tôi biết rằng: tôi không được sinh ra một cách hoàn hảo như những đứa trẻ khác, tôi đã bị yếu phải nằm ở bệnh viện thành phố Quy Nhơn, mẹ cũng phải đi cùng tôi để chăm sóc tôi. Một mình mẹ và ba tôi lo liệu mà không có sự giúp đỡ của người nhà bởi vì ở xa nhà tôi, đi lại khó khăn. Mẹ tôi đã khóc rất nhiều khi nhìn cảnh con mình phải nằm trong lồng kính, lo lắng in hằng trên mặt mẹ tôi. Mẹ rất vĩ đại, chưa bao giờ được yên giấc khi mà tôi luôn phải giật mình dậy khóc, và những lúc tôi bị nôn khi uống sữa. Đến khi lớn thì sức khỏe ổn định, nhưng mẹ tôi lại phải bận bịu để làm lại tất cả, gầy dựng sự nghiệp cho gia đình. Nhiều người phụ nữ ngoài kia, tất cả mọi người con gái đều có thể hưởng thụ một cuộc sống an nhàn, sung túc nhưng vẫn lao vào lam lũ kiếm tiền để cho con có một tương lai tốt đẹp hơn. Sự hy sinh của mẹ chẳng ai có thể diễn tả hết bằng lời. Nghệ sĩ Như Quỳnh và Tường Nguyên có bài hát “Lòng mẹ”, trong bài hát này có câu tôi rất tâm đắc: “ lòng mẹ bao la như biển Thái Bình...”. Đúng như biển Thái Bình rất rộng lớn, bao la, tình mẹ cũng vậy, nó rộng lớn vô bờ bến. Mẹ yêu con nhiều là thế, nhưng đâu phải lúc nào cũng hiểu lòng mẹ, cũng biết thương mẹ như thương con. Nhiều lúc tôi cáu gắt, bực mình khi mẹ la mắng tôi vì một số chuyện hay những lần mẹ không hiểu tôi, tôi đã cãi lại, lớn tiếng với mẹ, giận mẹ. Người đời vẫn nói: “Hổ dữ không ăn thịt con”. Làm mẹ là một thiên chức thiêng liêng của vạn vật, không riêng gì con người. Chính vì thế, dù trong hình thể của những con vật hiền lành hay tồn tại trong tâm của loài ác thú thì bản năng làm mẹ vẫn luôn giành phần chiến thắng. Có một lần tôi đã cãi lại, tôi thấy mẹ rất buồn, lúc này tôi cũng đã khôn lớn tôi đã hiểu mẹ đã hy sinh cho mình nhiều đến chừng nào, tất cả cũng chỉ muốn tôi tốt hơn từng ngày, nhưng cách mẹ tôi dạy bảo không nhẹ nhàng như những người mẹ khác, có thể mẹ bạn dạy bằng những lời nói văn thơ, còn mẹ tôi không giỏi về lĩnh vực ấy, mẹ tôi la mắng, nhưng đối với đó là những lời dạy dỗ để tôi thấm thía, nhớ mãi trong đầu. Mẹ tôi luôn sống mạnh mẽ để làm gương, làm lá chắn cho suốt cuộc đời cho gia đình . Vì thế, mỗi ngày tôi luôn cố gắng học tập, phụ giúp mẹ thật nhiều để mẹ giảm bớt gánh nặng của gia đình.. Những lần cãi nhau với mẹ, mẹ đã khóc rất nhiều. Những lúc ấy tôi chỉ muốn xin lỗi mẹ nhưng lời “xin lỗi” ấy thật khó nói... tôi biết mẹ phải chịu nhiều áp lực khi sống trong mái nhà này. Tôi chỉ có thể xin lỗi mẹ bằng những hành động nhỏ, giúp việc nhà: nấu ăn, giặt đồ giúp mẹ, mua đồ cho mẹ... Mỗi lần có chuyện cãi với mẹ là lần tôi cảm thấy có lỗi, nhưng không hiểu sao tôi không thể nói lời xin lỗi mẹ. Có thể tôi không cho được mẹ sung sướng nhưng tôi chắc chắn có thể cho mẹ hạnh phúc mỗi ngày, có thể cho mẹ nở nụ cười trên môi thật tươi. Có thể mẹ không cho được con điều tốt nhất trên thế giới nhưng mẹ sẽ cho con điều tốt nhất mà mẹ có. Làn da của mẹ tôi đã không còn mượt mà như thời con gái, da chai sạn với nắng mưa. Mẹ tôi bây giờ đã bị mắc nhiều bệnh về xương khớp nhưng vẫn cố gắng gồng mình để lao đầu vào làm lũ, bôn ba với xã hội để kiếm tiền lo cho gia đình nhỏ này. Mẹ tôi đã chịu nhiều thiệt thòi, đau khổ, buồn bã, luôn lo lắng, chăm sóc cho gia đình... Tôi không cầu mong gì nhiều, tôi chỉ hy vọng mẹ tôi đủ sức khỏe để còn ở cùng với ba, anh chị em chúng tôi, một cuộc đời an yên và hạnh phúc đến với mẹ tôi. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cho các bạn một điều rằng: tình mẹ rất vĩ đại và: “Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ” *Lê Thị Thu Hằng-sinh viên-Đại học Gia Định