Hải Tâm Tâm's flower
Từ một người bình thường cho đến các đấng Thánh nhân cao cả, không một ai là không từ bụng mẹ sinh ra, dù thông tuệ kiệt xuất như đức Phật Thích Ca cũng từ bụng đức mẹ Maya mà đản sanh, hay thiên tử bác ái như đức Chúa Jessus cũng lọt lòng đức mẹ Maria mà giáng thế. Lòng thương của ba mẹ trong việc sinh và dưỡng thật là sâu và nặng. Chỉ có ba mẹ mới tự lãnh nguy hiểm để xây dựng cho con. Lớn lên thì huấn luyện tâm tính nhân từ và tư cách lễ độ. Rửa tay mà cầu Thầy dạy bảo để mong con thông suốt nghĩa lý sách vở của Thánh Hiền. Chỉ có ba mẹ mới kỳ vọng từng giờ từng phút, mong con bằng người. Sự cung cấp thì gia bảo cũng không tiếc đối với con. Thậm chí lo cho con và nghĩ về con quá độ mà có kẻ thành bịnh, nằm không yên chiếu mà vẫn miên man nghĩ đến con. Ân ba mẹ, thế gian này thật không có cái thứ hai. Nhớ ngày xưa, mẹ là người chịu đựng khổ sở vì con trong giai đoạn chín tháng mang thai, ba năm bú mớm, bồng con ru ngủ, tập đứng tập đi. Ba thì không trực tiếp mang nặng đẻ đau nhưng vẫn luôn bận bịu với công việc mà không bao giờ xao lãng việc chăm sóc, đỡ đần mẹ khi mang thai, giúp mẹ nấu nướng, pha sữa, giặt giũ tả lót, khi đầy tháng, ba chăm hương đốt đèn thành kính cầu xin Mụ Bà và cầu khấn khắp các thần linh phù hộ cho con mau ăn chóng lớn. Đến khi lớn khôn, con được đến lớp, tiếp xúc với thầy cô, bạn bè; tiếp xúc với tri thức để được học hỏi những điều hay lẽ phải, hoàn bị hành trang để vững bước vào đời. Đó cũng là lúc con dần xa ba mẹ, không còn quấn quýt như khi còn nhỏ. Thế rồi đến tuổi thành niên, bận theo học hành, vui với bè bạn, việc báo hiếu thường hay chểnh mảng. Thực chất, chỉ cần một cuộc gọi điện thoại về hỏi thăm sức khỏe hay là sự hiện diện của những đứa con trong những ngày kỷ niệm, cùng quây quần bên mâm cơm gia đình, là ba mẹ cũng đã an lòng và hạnh phúc lắm rồi. Trên thế gian này, chỉ có ba mẹ mới là người cho con được một chân tình mà trong thế gian con tìm đâu cho có, chỉ có ba mẹ mới tạo cho con những gì cần có trong cuộc đời và trong kiếp sống này. Ngày nay, con đã khôn lớn theo sự phát triển của dòng đời, thì con mới biết được thế nào là tình thương của ba và mẹ. Mối tình ấy chỉ có thể là khi nhắm mắt lìa đời thì mới không còn lo cho con nữa: “Mẹ già hơn trăm tuổi còn thương con tám mươi, ân ái có đoạn chăng chỉ hơi thở cuối cùng”.