Hà Ngọc's flower

Mẹ tôi là một người phụ nữ vô tâm. Vì sao tôi lại nói như vậy?. Vì mẹ đôi lúc quên đi sinh nhật tôi, thậm chí giờ đón tôi đi học về mẹ còn quên mất. Lúc đầu tôi giận mẹ lắm, giận đến nổi không thèm nói chuyện với mẹ, cứ xách cặp đi trước chả thèm đợi mẹ, vậy mà mẹ tôi cũng không la tôi lấy một lời. Sau dần tôi quên mất tôi giận mẹ vì điều gì, lại tiếp tục theo sau lưng mẹ, tíu ta tíu tít kể cho mẹ nghe một ngày của mình có những gì. Càng lớn tôi càng hiểu ra, vì cuộc sống mưu sinh, vì cơm áo gạo tiền, mẹ phải vất vả rất nhiều để có thể nuôi 3 anh em tôi ăn học, mẹ thậm chí quên ăn quên ngủ, bỏ quên cả nhan sắc xinh đẹp mà hồi trước mẹ đã rất đỗi tự hào về nó. Lúc đó tôi hiểu được, mẹ hy sinh nhiều cho chúng tôi như thế nào, tôi ân hận lắm. Tôi tự hứa với bản thân mình sẽ không vì những chuyện nhỏ nhặt của bản thân làm phiền đến mẹ nữa. Và tôi cũng muốn nói với mẹ là: “ Mẹ ơi con yêu mẹ nhiều lắm!”