Dương Hướng's flower
Tôi còn nhớ lúc nhỏ, ba chị em tự ngủ cùng nhau. Mẹ như thân cò buổi tối phải ra bến cảng để chọn mua từng con cá tươi ngon nhất mang về bán ở chợ. Đến khuya mẹ vội vã về chuẩn bị cho kịp phiên chợ sớm mai. Cả đêm mẹ hầu như không hề chợp mắt. Ấy thế mà tôi thấy nụ cười luôn trên môi của mẹ khi nhìn chị em tôi.
Mỗi ngày, công việc của mẹ vẫn đều đặn như thế. Thời bấy giờ, phương tiện duy nhất đỡ đần giúp mẹ là chiếc xe đạp với phần căm xe đã có phần xiêu vẹo vì chở trên yên quá nặng những giỏ cá, giỏ tôm. Vậy mà mẹ tôi vẫn một mình đạp xe trong đêm chở số lượng cá còn nặng hơn gấp 2, gấp 3 lần số cân nặng của mẹ. Đôi vai mẹ đã gầy mỗi ngày tôi nhận ra nó còn gầy hơn vì chúng tôi.
Có những hôm trời mưa, mẹ vẫn không nghỉ bán. Chiếc xe đạp đã quá tải nay càng gồng mình cùng mẹ đi trong đêm mưa gió. Vì chúng con mà mẹ quá vất vả rồi mẹ ơi!
Những khi nhìn mẹ một mình chống chọi với cuộc sống, trong đầu tôi chỉ vọng lại tiếng nói, phải cố gắng học, cố gắng phấn đấu để đền đáp lại sự hy sinh của mẹ.
Đến ngày tôi phải rời quê hương lên Sài Gòn nhập học. Mẹ vội từ chợ về để đưa tôi ra bến xe. Lúc này tôi nhìn mẹ, người phụ nữ một đời lam lũ vì con, người ta quần áo đẹp thơm mùi nước hoa còn mẹ tôi chỉ có bộ quần áo cũ, chiếc áo khoát sờn vai đứng xa con vì sợ mùi cá tôm dính bẩn con. Tôi đã dặn lòng sẽ không khóc để mẹ an lòng, nhưng khi nhìn những giọt nước mắt của mẹ tôi đã khóc tôi ôm chặt mẹ mặc kệ mùi cá tôm, mùi mà người khác né tránh nhưng với tôi là thiêng liêng vì có bóng hình của mẹ.
Sau bao năm phấn đấu, bây giờ tôi đã thực hiện được lời hứa với mẹ, thực hiện được ước mơ của mẹ. Đôi vai mẹ đã nhẹ hơn, đôi mắt mẹ không còn những vết thăm vì những đêm thức khuya, những lo lắng trong mẹ cũng vơi đi phần nào. Chỉ duy nhất nụ cười mẹ vẫn như thế nụ cười rất tươi, nụ cười khi nhìn thấy những đứa con của mình khôn lớn và thành công.
Dù đã được đi nhiều nơi, được ngửi nhiều loại nước hoa đắt tiền nhưng đối với tôi, mùi nước mắn, mùi cá tôm sẽ là mùi hương đặc trưng không bao giờ tôi quên được. Nó là mùi của quê hương, mùi của mẹ.
"Ngôn ngữ trần gian khờ dại quá - Sao đong đầy hai tiếng: Mẹ ơi".
Ngô Thị Duyên_Giáo viên_SGA Tô Vĩnh Diện