Dương Hạ's flower

Tôi lớn lên trong vòng tay người mẹ trẻ, sinh con cũng sớm. Lớn lên ở nơi đồng quê yên bình, cuốn theo cuộc sống mưu sinh nơi thành phố. Đối diện với những bài học từ cuộc đời, còn phải học cách làm mẹ. Mẹ làm mẹ một cách vụng về, những kí ức về mẹ trong tôi có sự nghiêm khắc lẫn sự trẻ con. Cũng không nói quá khi tôi lớn lên cùng sự trưởng thành của mẹ. Càng lớn nụ cười của mẹ cũng cùng sự áp lực của cuộc sống mà ít dần. Sau này ba mẹ ly hôn, tôi sống cùng ba, mẹ thì trở về quê cùng những ước mơ dang dở thời trẻ thì mưu sinh, vì con cái. Ngày tôi về quê thăm mẹ trong kì nghĩ hè, mẹ vui vẻ hơn nhiều, có lẽ vì mẹ đã có thể sống vì bản thân, sống ở nơi mẹ sinh ra và lớn lên. Có lẽ giống như trong cuốn sách “Yêu Người Ngóng Núi" của tác giả Nguyễn Ngọc Tư, dù thành phố có xinh đẹp, hoa lệ, “cũng không ngọt ngào như hoa nắng rụng lẫn trong hoa dừa rụng”. Những ngày ở cùng mẹ tôi thấy lại sự đam mê nhiệt huyết của tuổi trẻ. Mẹ mở một tiệm ăn sáng nhỏ gần chợ. Mẹ tôi vẫn trẻ trung, yêu đời, có những phút giây tôi thấy lại tuổi thơ của mình. Tôi yêu nụ cười của mẹ, yêu những ngày tháng ấy, các dì cũng hay sang phụ mẹ, những vị khách thân thiện, đến cùng cười đùa, tiếng cười lúc nào cũng râm rang khắp tiệm. Mẹ bán hàng, dì hai nấu ăn. Đôi lúc tôi nghĩ thành phố đã ép người mẹ của tôi khác đi, có lẽ rời xa mẹ sẽ trống vắng nhưng mẹ thuộc về đây. Kết thúc kì hè tôi trở lại thành phố tiếp tục học tập, thành phố có áp lực, có kỉ niệm cùng sự nhớ nhung dành cho mẹ. Tết đến tôi lại về quê cùng mẹ., ngày trong mắt mẹ là hạnh phúc, nhưng tình yêu dành cho người khác . Chú ấy tốt nhưng trái tim tôi vẫn không thể chấp nhận được một người khác thay đổi cuộc sống của mẹ. Tôi phản kháng trong im lặng nhìn theo mẹ. Nhìn từng cử chỉ, ánh mắt, nụ cười của mẹ có lẽ là lúc duy nhất tôi không yêu nụ cười ấy nữa. Rồi mẹ sẽ không còn là mẹ của riêng tôi, con chú ấy cũng rất đáng yêu, rồi tôi cũng phải hiểu rằng cuộc sống của chúng tôi bắt đầu giao nhau. Tôi không thích chú ấy nhưng chú ấy yêu mẹ tôi, mẹ tôi rồi lại hạnh phúc, chấp nhận nhượng bộ để người mình yêu hạnh phúc có lẽ là bài học không dễ dàng. Tết năm ấy, trời rất đẹp, bầu trời miền quê cũng có rất nhiều ngôi sao sáng, có lẹ trái tim của mẹ và tôi đều tự do đi tìm hạnh phúc của riêng mình. Có những người bảo gia đình tan vỡ thì đứa trẻ sẽ tổn thương nhất nhưng riêng cuộc sống của tôi, mẹ tôi mới là người tổn thương, một người mẹ rời xa con mình, bỏ cuộc sống bản thân gây dựng từ thời còn trẻ, từ bỏ để bắt đầu lại. Tôi yêu mẹ, mẹ cũng yêu tôi nhưng mẹ và tôi cũmg không hay nói chuyện hay chụp ảnh. Yêu thương một người trong âm thầm là an toàn nhất. Vì tiến gần sẽ tổn thương. Ngoài mẹ tôi còn ba cả hai đều tổn thương và đè nén vì cuộc sống nên tôi mong họ hạnh phúc hơn là hạnh phúc của bản thân. Mong mọi người bà,người mẹ đều được sống đúng cuộc sống bản thân mong muốn, hạnh phúc bên người thân . Hà Thị Thùy Dương_Sinh Viên_đại học Gia Định