Đỗ Thị Mỹ Linh's flower

Đó là một kỉ niệm đáng nhớ khi tôi còn là cô bé học sinh lớp Một. Hôm đó, lớp tôi tan học sớm, đang đứng đợi mẹ ở cổng trường thì một bạn cùng lớp rủ tôi cùng đi bộ về nhà. Với suy nghĩ non nớt sẽ tạo bất ngờ cho mẹ khi tôi đã tự có thể đi học về mà tôi không ngần ngại đi ngay. Con đường về hôm nay bỗng thú vị lạ thường, tôi cùng bạn hái hoa, bắt bướm, trêu đùa rôm rả. Về đến nhà tôi mới nhớ là mình không có chìa khóa thế là tôi ngồi trước hiên đợi mẹ. Như thường lệ, tan làm mẹ sẽ đến đón tôi. Không thấy tôi đâu, mẹ vẫn đứng đợi một hồi lâu rồi hỏi bác bảo vệ. Không thấy tôi đâu cả hai người trở nên lo lắng. Mẹ và bạc chạy khắp trường vẫn không thấy tôi đâu. Hoảng loạn, mẹ gọi ngay cho bố. Thế là hôm ấy, mọi người được một phen nháo nhào tìm kiếm tôi. Bụng đã đói mà đợi mãi không thấy mẹ về tôi liền chạy sang nhà bác hàng xóm nhờ bác gọi điện cho mẹ. Nhận được cuộc gọi mẹ an tâm hẳn, mẹ vội chạy về nhà ngay lập tức. Thấy mẹ tôi còn giận dỗi vì hôm nay mẹ về trễ quá để tôi phải đợi quá lâu. Dắt tay tôi về nhà, mẹ hỏi: “Hôm nay con đã đi đâu?”. Tôi vui vẻ kể hết cho mẹ nghe về chuyến đi đầu tiên đầy thú vị của mình. Kể xong câu chuyện mẹ bảo tôi leo lên giường và đánh tôi một trận. Đây là lần đầu mẹ đánh tôi, không hiểu chuyện gì tôi uất ức khóc to, tôi khóc và mẹ cũng khóc. Lúc ấy, tôi còn quá nhỏ để hiểu ra vấn đề. Bây giờ nghĩ lại tôi thật trẻ con, đã làm mẹ buồn mà không biết. Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ trận đòn roi năm ấy, những cái đánh nhớ đời của mẹ. Nhân cơ hội này tôi cũng muốn nhắn gửi vài lời yêu thương đến mẹ. Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm. Cảm ơn mẹ đã đưa con đến với cuộc sống tươi đẹp này, cho con tiếng nói, cho con lời ca, cho con cảm xúc và cho con được là chính bản thân con. Công lao dưỡng dục của mẹ con không thể kể hết. Con chúc mẹ sẽ luôn mạnh khỏe, vui vẻ, hạnh phúc và bình an. Cảm ơn mẹ vì mẹ là mẹ của con!