Bloom Ma's flower

MẸ CHỒNG TÔI - “NGƯỜI MẸ THỨ 2” Chắc hẳn khi nói về Mẹ, ai cũng muốn kể về người Mẹ thân thương của mình. Riêng tôi thì ngược lại, có thể nói ấn tượng sâu sắc nhất đến giờ chỉ cần nhớ về là khóe mắt lại cay cay… Mẹ Chồng của tôi - “Người Mẹ thứ 2” trong cuộc đời tôi! Không hiểu sao tôi lại có những khắc ghi sâu sắc về Mẹ Chồng đến như vậy, có lẽ do thời gian tôi ở cùng Bà quá lâu chăng? Vì người xưa có câu “Công sinh thành không bằng công dưỡng dục”. Năm 18 tuổi, tôi khăn gói lên đường vào Nam đi học và sau đó lấy chồng, ở với Bà đến nay đã hơn 20 năm. Nhớ lại khi xưa, cái duyên đưa đẩy tôi gặp “anh xã” của mình ở cổng trường Cao đẳng Trung Ương 3, và cũng là cái duyên tôi bước chân vào nhà làm dâu của Bà. Mẹ Chồng tôi có 5 người con trai và 1 người con gái, Ba Chồng tôi mất sớm, một mình Mẹ chồng tôi nuôi nấng 6 người con ăn học thành tài. Bà hướng cho các con trai khi chọn vợ nên chọn cô giáo hoặc bác sĩ. Bởi vì cô giáo cũng là nghề của Mẹ - cái nghề cao quý nhất, còn Bác sĩ là vì Bà muốn khi các con ốm đau bệnh tật thì cũng có người hiểu biết về y thuật để chăm sóc. Những ngày đầu bỡ ngỡ bước chân vào nhà, Mẹ là người chỉ dẫn cho tôi mọi thứ, mọi việc trong nhà. Bà là người thẳng tính, hễ tôi làm gì không đúng, Bà sẽ góp ý thẳng thắng, còn tôi thì lại là người nhạy cảm, nên đã không ít lần tôi nghĩ “Không có Mẹ Chồng nào thương con dâu như con đẻ đâu… Con dâu, cho dù có tốt đến mấy cũng không bao giờ vừa lòng Mẹ chồng cả…”, rồi lại “Cơm không lành, canh không ngọt”. Nhưng, dần dà thời gian đã giúp tôi hiểu được tấm lòng cao cả và đáng quý của Mẹ dành cho tôi và các cháu. Niềm vui cho cả gia đình là khi tôi hạ sinh em bé. Bà Ngoại ở xa nên chỉ có thể vào Nam chăm nom lúc tôi ở cử, còn lại tất cả đều nhờ có Mẹ Chồng tôi luôn bên cạnh. Bà phụ giúp tôi trông cháu khi tôi đi làm. Khi cháu đau ốm, bà cũng là người lo lắng nhất. Ký ức có lẽ tôi chẳng thể nào quên được, đó là khi con tôi bị nghẹt mũi không ngủ được, chính bà là người đã dùng miệng hút nước mũi cho cháu, để cháu có giấc ngủ yên. Hành động ấy, đã làm tôi hết sức bất ngờ và thương Bà vô cùng! Ngày qua ngày, năm tháng cứ trôi đi, khoảng cách Mẹ chồng nàng dâu ngày nào đã được được gắng chặt hơn. Nhưng một ngày không vui của gia đình lại ập đến bất chợt, khi Mẹ tôi phát hiện có 1 khối u ngay vú… Tôi vẫn còn nhớ, hôm ấy, Mẹ về nói với tôi: “Loan, con sờ thử bên hông vú phải của Má, hình như có một cái mụt nó u lên…”. Tôi cũng sờ thử và quả thật, có một cục bứu cưng cứng, tôi nói “Má nên đi khám liền, để lâu không tốt…”. Sau đó, chồng tôi đưa Bà đi sinh khiết khối u, và kết quả “ác tính”, tức là Bà đã bị ung thư, bác sĩ yêu cầu nhập viện và phẩu thuật ngay. Năm đó, Má chồng tôi ở tuổi 75… Có lẽ, đó cũng là khoảng thời gian u uất nhất của gia đình tôi. Mấy anh chị em không ai nói với ai, cứ đi ra đi vào bệnh viện, mấy đứa cháu thì vẫn hồn nhiên Nội Nội, Ngoại Ngoại… Mẹ Chồng tôi thì không chút gì lo lắng, đó cũng là đức tính tôi nể phục nhất ở Bà. Bà chưa bao giờ để sự buồn phiền của bản thân thể hiện ra bên ngoài làm ảnh hưởng đến các con. Và cuộc chiến chống chọi với bệnh tật bắt đầu. Cũng giống như những ai đã bệnh, đang bệnh hay có người nhà mang căn bệnh hiểm nghèo này, ai chỉ đâu cũng chữa, phương thuốc nào cũng uống, miễn sao Bà được khỏe mạnh hơn. Chiến đấu với căn bệnh quái ác này, Bà đã rất đau đớn mỗi khi vào thuốc. Đôi lúc tôi thấy Bà kiệt sức, rồi Bà cố gắng gượng dậỵ, Bà vẫn tươi cười, duy chỉ có tôi hiểu, Bà đang đau đớn chiến đấu đến từng hơi thở cuối cùng… Có những đêm Bà không ngủ được vì thuốc chạy rêm cả người, nhưng Bà chỉ rên khe khẽ, Bà sợ làm phiền đến giấc ngủ của các con… Chúng tôi vẫn thay phiên nhau canh chừng Bà mỗi đêm, chỉ cần nghe tiếng rên của Bà, là như 1 phản xạ, ai cũng bật dậy xoa chân, bóp tay cho Bà… Bà đã mạnh mẽ chống chọi với căn bệnh Ung thư vú hơn 6 năm. Trong khi nhiều người nói nếu bị ung thư vượt qua 6 năm thì sẽ có khả năng phục hồi tốt, nhưng không, chính vì thuốc điều trị cho Bà đã bắt đầu ảnh hưởng các bộ phận khác trong cơ thể, và vì tuổi cao nên đề kháng của Bà không còn… Đầu tháng 04 năm 2018, sức khỏe Bà trở nặng, không còn ăn uống được nữa, cuộc sống lúc này của Bà chỉ còn tính theo từng ngày, từng phút. Các anh chị em ngày nào cũng họp mặt đầy đủ để Bà vui long. Nhưng niềm vui của Bà chẳng thể kéo dài thêm được nữa, ngày 01 tháng 05 năm 2018, Bà trút hơi thở cuối cùng và ra đi mãi mãi… Bà đã đi rất xa, nhưng trong thâm tâm tôi vẫn luôn nghĩ về Bà. Tôi cảm nhận Bà vẫn luôn ở bên, luôn dõi theo bước chân của từng đứa con tôi! Tình Mẹ thiêng liêng là như thế… Tận sâu trong đáy lòng, Mẹ chồng tôi vẫn mãi là “Người Mẹ thứ 2” đáng kính trong cuộc đời tôi, Bà là người mang đến cho tôi cảm giác bình an nhất sau những biến cố cuộc sống, sau những ưu phiền trong công việc. Và chỉ cần nhìn bức chân dung của Bà, bất giác tôi nói: “Má ơi! Con sẽ làm được!”. --- Tác giả: MÃ MỸ LOAN Đơn vị: SAIGON ACADEMY