Antony Nguyễn's flower
Mẹ ơi,
Cũng đã năm tháng rồi chưa gặp mẹ kể từ lần cuối con chào tạm biệt mẹ để bay tới một chân trời mới, một ngôi trường đại học sẽ giúp con để thực hiện ước mơ của mình. Năm tháng không quá dài đối với một đời người nhưng nó là khoảng thời gian trôi đi chậm rãi với con khi lần đầu con xa nhà, xa mẹ. Ở đây, con phải tự chăm lo cho bản thân mình nhiều hơn khi không có mẹ bên cạnh khi hết nước hay quên quần áo lúc đi tắm con phải tự mình nhớ mà đem theo cho những lần khác. Cơm có đôi hôm cắm nhão, hay cắm khô vì những lý do không quen nồi hay không biết mức nước để lờ đi những thiếu xót cho bản thân. Một mình trong này có đôi lúc con mạnh mẽ nghĩ bản thân sẽ vượt qua những thử thách mới lạ này, nhưng rồi có những hôm con ngủ dậy không biết sao nước mắt mình rơi.
Mẹ ơi, con biết khoảng thời gian này mẹ có lẽ sẽ rất buồn và rất cô đơn khi những đứa con của mẹ phải bay đến những nơi xa mà không có ở bên mẹ khi mẹ cần bọn con nhất. Ngày bà ngoại mất, con biết mẹ là người khóc rất nhiều. Mẹ từng nói với con là mẹ là con út trong mà lại hay kén ăn nên bà thường hay dành củ khoai, củ sắn lại cho mẹ để mẹ không phải đói trong khi nhà không có gì để ăn. Mẹ dạy con cho con có một trái tim yêu thương khi con thấy những lúc mẹ lo lắng bảo con lai mẹ về thăm bà mỗi khi cách hai ba ngày. Con xin lỗi mẹ vì con là người luôn ở bên mỗi lúc mẹ cần nhưng lại không thể ở bên lúc mẹ con chúng con nhất. Giờ đây, con chỉ mong sao thật nhanh có thể về nhà khi đi trên đoạn đường xa để đem về niềm hạnh phúc cho mẹ là các con, những niềm an ủi của mẹ.
Cảm ơn mẹ đã đưa đến trái đất tư đẹp này, để con cảm nhận những yêu thương và những ấm áp của tình người. Cảm ơn mẹ đã và đang và luôn luôn lo lắng cho con, luôn chờ con dẫu có đôi lần con chạy rất xa mẹ. Con xin lỗi vì luôn làm mẹ lo lắng cho con như vậy. Nhưng mẹ hãy yên tâm vì con củ mẹ sẽ luôn cố gáng đứng dậy sau mỗi lần mỏi mệt hay gục ngã.
“ Đi thật xa để trở về” – Yêu mẹ.