Anh Nguyen's flower
Gửi mẹ thân yêu của con!
Đã 2 năm từ khi con rời xa vòng tay mẹ để đến với 1 môi trường hoàn toàn mới. Trong khoảng thời gian xa nhà này, con đã được trải nghiệm 1 cuộc sống tự lập, mặc dù con là 1 đứa lười biếng và vụng về, luôn khiến người khác lo lắng. Khoảng thời gian này đã khiến cho bản thân con thay đổi rất nhiều và nhận ra những lỗi lầm của bản thân. Bức thư này chính là 1 kỷ niệm để đánh dấu sự thay đổi đầu tiên của con.
Những ngày đầu tiên nhập trường, con cảm thấy trống vắng và mệt mỏi. Bạn mới, trường mới, cách học mới, chuyện điểm số, khiến con ngán đến tận cổ. Những khó khăn cứ ập đến khiến ý chí của con lung lay. Lúc đó, con nhớ đến lúc mẹ 'giảng đạo' vì sao người ta làm được mà mình không làm được, nhớ đến lúc mẹ cằn nhằn vì con luôn than thở việc học hành. Con rất nhớ nhà. Nhớ chăn ấm đệm êm, nhớ những món ăn mẹ nấu,nhớ cái tủ lạnh chất đầy đồ ăn, nhớ những lúc cả nhà ngồi quây quần bên nhau. Nhưng dần dần con học được cách để nỗi nhớ ra sau, học cách để sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt này.
Ngày trước, mẹ thường nói với con: "Việc của con chỉ có ăn với học thôi". Nhưng mẹ không biết rằng việc học của con luôn khiến con chán nản. So với các bạn thì con luôn cảm thấy mình kém hơn. Nhưng là một đứa lì lợm cứng đầu không muốn thua kém ai con đã cố gắng rất nhiều để có thể bằng các bạn thậm chí là hơn.Và kết quả điểm số học kì đầu làm con cảm thấy khá thất vọng . Kết quả này làm cho sự kiêu ngạo của con giảm đi, làm cho những nỗi sợ ngày một tăng lên. Con sợ làm mẹ buồn, sợ kém hơn người khác, sợ bị người khác hỏi về chuyện học hành. Mẹ đã không trách mắng con, mẹ an ủi con và điều đó làm con rất vui và tạo cho con động lực để tiến lên trong quá trình học tập.
Trước đây con cảm thấy thật là tệ khi học đại học, xa nhà, xa gia đình, xa nơi ấm áp quen thuộc,cách học mới của môi trường đại học, tiền học phí, chuyện thi cử, điểm số. Sao con có thể ở đây 4 năm mà không có mẹ ở bên chăm sóc. Con biết mẹ lo tính tình con gái mẹ lại không tốt, lo rằng không ai chơi với con, lo con cô đơn lạc lõng nơi đất khách quê người, lo con không chăm sóc tốt cho bản thân mình. Nhưng thực tế đã chứng minh, con đang rất tốt và đang hoàn thiện bản thân mình hơn, dần dần trưởng thành hơn. Con nói nhiều hơn, cười nhiều hơn và sôi nổi hơn trước đây. Con của mẹ đã có thêm nhiều người bạn thú vị. Tuy thi thoảng nhớ nhà nhưng mọi thứ dường như rất tốt. Cảm ơn mẹ vì tạo cơ hội cho con có thể trưởng thành hơn thay vì là 1 đứa trẻ luôn dựa dẫm vào gia đình.
Con đã lớn rồi nên đừng quản con nhiều quá, thay vào đó mẹ nên chăm sóc bản thân nhiều hơn. Mẹ đừng suy nghĩ nhiều việc người ta nói mẹ như nào mà mẹ nên sống lạc quan hơn. Mẹ đừng bỏ bữa vì sẽ bị đau dạ dày. Mẹ đã trải qua rất nhiều khó khăn và đau khổ nhưng con hứa sẽ không để công sức của mẹ đổ xuống sông xuống biển. Con sẽ không phụ công mẹ, không làm mẹ thất vọng và cố gắng trở thành người có ích cho xã hội.
Cảm ơn mẹ vì đã nuôi dưỡng con chu đáo biết nhường nào, cảm ơn vì đã cho con cơ hội để thử sức bản thân mình, cảm ơn vì đã cho con cảm nhận được thế nào là sự ấm áp của gia đình. Con xin lỗi vì đã khiến mẹ phải phiền lòng, phải cáu gắt vì sự cứng đầu và ngốc nghếch của con.
Không phải lúc nào con cũng nói yêu mẹ nhưng con khẳng định một điều là mẹ luôn ở trong tim con.
Nguyễn Thùy Chinh_Sinhvien_ĐH Gia Định