An Lưu's flower

Mẹ kính yêu vô vàn của con! Có lẽ mẹ sẽ ngạc nhiên lắm khi nhận được lá thư này. Bởi lẽ mẹ sẽ chẳng hiểu tại sao con viết thư này và viết gì trong đó khi mà con không mắc lỗi gì. Mẹ biết không? Con muốn viết cho mẹ thật nhiều những bức thư yêu thương thay vì mẹ phải nhận những bức thư xin lỗi đều đặn của con. Chỉ tại con là một đứa trầm tính với gia đình nhưng thoải mái với người ngoài. Những lời từ sâu thẳm lòng con muốn nói với mẹ là con rất yêu mẹ, những câu hỏi thăm hằng ngày "mẹ có khoẻ không?"; "mẹ có buồn không?"......con đều không thể nói ra 1 cách trực tiếp chỉ là qua tin nhắn. Vì vậy con chỉ có thể viết những dòng này để mẹ biết được con yêu mẹ đến nhường nào! Trước đó con vốn đã không nói bất cứ tâm sự nào cho mẹ cũng gia đình mình bởi vì con nghĩ có nói ra cũng chẳng ai nghe và đồng cảm với con, sau khi ba mất gia đình mất đi trụ cột, anh 2 phải là người đàn ông trưởng thành duy nhất trong gia đình mình đứng ra chăm sóc mẹ và con. Mẹ cũng vậy, từ lúc ba còn sống mẹ không cần phải suy nghĩ quá nhiều việc đến khi ba mất mẹ mất ngủ hàng đêm, phải uống thuốc để điều trị. Con nhìn thấy con rất xót xa, con muốn quan tâm mẹ nhưng trong con không thể làm điều đó qua lời nói được nên con chỉ biết thể hiện qua vài hành động nhỏ.... Đến bây giờ mọi thứ đã dần tốt hơn, mẹ cũng trở nên rạng rỡ hơn tuy con chẳng phải là "một người đàn ông" thật sự, "một người đàn ông" như anh 2 nhưng con vẫn luôn cố gắng để làm mẹ vui, gánh vác 1 phần nào đó không về vật chất nhiều thì về tinh thần để thay ba chăm sóc mẹ, giữ mãi nụ cười tuyệt đẹp của mẹ! Đây là hình ảnh cuối cùng có đủ anh 2, ba và mẹ tuy là nó là ảnh trước khi con giảm cân cơ mà đây là hình ảnh đủ nhất về gia đình mình nên con rất quý bức ảnh này. Con yêu gia đình này lắm và con yêu mẹ!