경 김's flower
Người phụ nữ đẹp nhất trong lòng các bạn là ai?
Người phụ nữ mà bạn biết ơn suốt cuộc đời, người phụ nữ yêu thương bạn hết lòng, hi sinh, tận tụy, chăm lo bạn mọi điều từ lúc bạn sinh ra cho đến khi bạn lớn, lấy vợ, sinh con thì bạn vẫn là đứa con bé bỏng trong lòng họ. Đó chính là người Mẹ tuyệt vời của chúng ta.
Tôi luôn trân trọng mẹ của mình, yêu thương mẹ nhưng chắc các bạn cũng như tôi, sống 19 năm chưa từng nói một lời cảm ơn hay một lời yêu thương nào đối với mẹ. Nhân ngày của mẹ và gia đình tôi muốn nhắn nhủ lời yêu thương đến mẹ mình, và cũng muốn chia sẻ những khoảnh khắc đáng nhớ của tôi và mẹ.
Ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ, những câu chuyện xúc động với mẹ với gia đình, những khoảnh khắc mà tôi nghĩ tôi phải quyết tâm thay đổi con đường của bản thân. Khi sinh ra, tôi được mọi người trong nhà yêu quý, chiều chuộng vì là con đầu. Tôi xa bố mẹ từ nhỏ, về Bắc với ông bà ngoại suốt 5 năm, tôi cũng không có cảm giác nhớ mẹ, 5 năm vẫn vui chơi sung sướng, ăn ngon, được ông bà yêu thương. Nhưng sau khi đến cấp hai, tôi bị mẹ bắt về miền Nam, tôi cảm thấy buồn và không muốn về Tây Nguyên đồi núi, đường đất trơn trượt khó khăn. Tôi không thích ở cùng gia đình, không muốn về nơi thiếu thốn, vất vả. Nhưng cuối cùng con lớn rồi vẫn phải về cũng bố mẹ, không thể ở cùng ông bà ngoại mãi được.
Khi quay về với mẹ, tôi lúc nào cũng tỏ ra không vui, dù mẹ chỉ cười nói, nhưng với suy nghĩ bây giờ khi đã 19 tuổi thì tôi có lẽ đã biết mẹ mình không hề vui như nụ cười được thể hiện trên khuôn mặt. Có lẽ mẹ tôi đã rất buồn khi thấy con mình lại không muốn về nhà, không muốn ở cùng bố mẹ. Tôi thật sự rất hối hận vì điều đó, có thể lấy lý do là tôi lúc đó không đủ trưởng thành, không đủ suy nghĩ, không đủ chính chắn. Nhưng đó là lỗi lầm không thể chối cãi, cũng chẳng thể mất đi. Sau dần dần, cũng đến cấp ba, tôi cũng vẫn sống với gia đình, cũng thích cuộc sống với những cây cà phê, điều, cao su, ... Tôi cảm thấy rằng nơi Tây Nguyên rừng rậm xanh mát này rất hợp với mình. Tôi rất nhớ những ngày mưa, vào mùa này mưa thường xuất hiện cả ngày, mưa dầm nhưng có một điều mà tôi cảm thấy nó khiến tôi phải thay đổi rất nhiều. Đó là cho dù có mưa mẹ tôi vẫn đi làm, vẫn chui dưới những gốc cây cà phê thấp và cành cây tấp nập, ướt sũng cả người, vẫn cố cắt tỉa những cây tạo ra nguồn thu cho năm sau. Tạo ra những đồng tiền thật khó khăn, đến khi trời mưa nặng hạt, mẹ mới chạy thật nhanh về nhưng kết quả nó cũng ướt hết rồi. Thật sự những lúc mưa thấy mẹ vẫn chưa về tôi cảm thấy rất lo lắng, khi về đến nhà nhìn thấy chị em chúng tôi mẹ lại cười nói rằng: “ Trời mưa to quá, cố cắt nốt cho xong mà vẫn không xong được” , nhìn mẹ run lạnh dưới trời mưa gió, tôi không biết tôi suy nghĩ điều gì, tôi nên làm gì, tôi phải làm những gì nữa, tôi trống rỗng. Mẹ tôi từng nói cố gắng học để đừng làm rẫy khổ như mẹ, người mẹ nào cũng muốn con mình học giỏi để có tương lai tốt hơn. Tôi cũng muốn học thật tốt, không phải vì mỗi bản thân mình mà còn là vì tương lai sau này tôi không muốn nhìn thấy cảnh mẹ mình thấm dần với những giọt mưa lạnh lẽo. Tôi muốn thấy mẹ an nhàn, hạnh phúc và lúc đó tôi cũng hạnh phúc. Nhưng đến lúc thi đại học tôi lại không muốn xa mẹ, cảm giác xa mẹ là bão tố. Tôi thường chi sẻ những chuyện của bản thân với mẹ hơn là bố, mẹ với tôi như những người bạn hiểu nhau. Mẹ hiểu tính cách tôi thế nào, con người tôi ra sao, tôi sẽ làm những gì khi tức giận, vui vẻ, buồn phiền. Lúc mới lên Sài Gòn, cũng không phải giống người quê lên thành phố cho lắm, nhưng lại một lần nữ mẹ khiên tôi phải quyết tâm nhiều hơn. Hình ảnh người phụ nữ lên thành phố đi khắp nới tìm phòng trọ cho con dưới trời nắng, tôi không thể thốt nên lời. Đến lúc tôi phải ở lại một mình trước một hành trình mới, đến lúc tôi phải tự bươn trải sống tự lập mà không cần sự ba bọc của mẹ tội lại thấy trống rỗng và lo sợ. Nhưng mẹ đã khóc khi lên xe về, khiến tôi bắt buộc phải vứt bỏ nỗi lo sợ, trống rỗng đó lại phía sau. Vì tôi biết sau khi về chắc chắn mẹ lại bắt đầu những công việc làm rẫy thường ngày để có tiền gửi mỗi tháng, có tiền đóng học mỗi kỳ. Vẫn sẽ “bán mặt cho đất, bàn lưng cho trời”, vẫn sẽ thấm lạnh những giọt mưa, vẫn sẽ đổ mồ hôi những ngày nắng gắt. Vì thế cho nên tôi vẫn sẽ cố gắng, dù mệt mỏi vẫn không để bản thân lùi bước, vì những hình ảnh tần tảo của mẹ đã in sâu trong tâm tôi rồi.
Suốt 19 năm chưa nói câu cảm ơn với mẹ, nhưng tôi vẫn muốn dũng cảm nói ra một lần. Nói rằng cảm ơn vì mẹ đã sinh ra con, cho con cuộc sống, cho con biết cuộc đời này ngoài những tiêu cực nó còn tốt đẹp ra sao. Nói rằng con xin lỗi vì đã không thể thấu hiểu tâm trạng, nỗi lo lắng mỗi ngày của mẹ. Nói rằng con thật sự yêu mẹ rất nhiều nhưng con lại không đủ dũng cảm để nói trước mặt mẹ.
Cuộc đời chúng ta chỉ có duy nhất một người mẹ mà thôi, có những người không có mẹ hoặc chưa nhìn thấy mặt mẹ mình, nhưng chắc trong lòng họ mẹ là một người không thể thiếu. Vì thế hãy nói những lời cảm ơn, xin lỗi và yêu mẹ khi còn có thể vì thời gian của mẹ sẽ một ngày một ngắn đi và thời gian để bạn nói những câu nói đó cũng ngày một rút ngắn.
Nguyễn Thị Ngọc Ánh_Sinh viên_trường Đại Học Gia Định